Em năm nay 23 tuổi, đang học tập và sinh sống tại Hà Nội. Em muốn học một khóa môi giới bất động sản để hiểu biết thêm và có thêm nghề phụ.
Em năm nay lên lớp 12, rất quan tâm đến việc tự học tại nhà. Tuy nhiên quá trình này lại chưa có hiệu quả rõ nét.
Em dự định thi đại học ngành Kỹ thuật y sinh, nhưng băn khoăn ngành này có hợp xu thế phát triển kinh tế hay không?
Em đang sống ở Mỹ và định theo ngành Công nghệ Sinh học nhưng em không biết đăng ký vào đại học nào và ra trường làm gì?
Có vốn kiến thức tiếng Anh mà tôi tự học, năm 2007 tôi đã có mức lương 300 USD/tháng. Còn bây giờ, tôi nghỉ ở nhà, tự kinh doanh...
Ngày ra trường ai cũng vui khi nhận được bằng. Còn tôi thì không định hình được mình sẽ làm gì với tấm bằng cử nhân công nghệ thông tin – điều bao nhiêu người mơ ước có được.
Tôi cố tỏ ra nghiêm túc với khuôn mặt nghiêm nghị và những câu nói chắc nịch, có phần máy móc. Đột nhiên, cô học sinh xinh xắn ngồi dưới bất ngờ nói vọng lên: "Anh ơi, anh còn trẻ lắm".
Các bạn tôi hay khoe với nhau rằng con cái họ học trường nổi tiếng này, nổi tiếng nọ, học phí mỗi tháng 10-20 triệu đồng/tháng. Nhưng kết quả vài năm sau, đứa bé dốt vẫn hoàn dốt.
Sau 5 năm du học tại Úc, tôi nộp hồ sơ vào một vị trí ở sân bay, bất ngờ nhận được lý do từ chối: “Do em không có bằng tốt nghiệp phổ thông nên không đúng yêu cầu tuyển dụng của chúng tôi”.
Giáo dục hiện nay đã quá lạc hậu và tù túng, kìm hãm tư duy của con người một cách tối đa, tạo ra cho xã hội những con vẹt chỉ biết phục tùng, nuốt từng lời từng chữ và chỉ vậy thôi…
Dù lên lớp tôi toàn nằm lăn ra ngủ nhưng vẫn thi đậu một lúc hai trường đại học nổi tiếng với số điểm khá cao: Đại học Bách khoa (25 điểm), Đại học Y Dược (22,5 điểm).
Tôi quyết định trường nào báo điểm trước thì học, và tôi chọn công nghệ thông tin nhưng không hề đam mê. Giờ đây tôi thực sự bế tắc vì 5 năm rồi vẫn chưa tốt nghiệp.
Bạn bè xa lánh, người yêu quay lưng, những thành tích trở nên vô nghĩa. Tôi đã từng không biết phải đi đâu về đâu...
>> Không dám về nhà vì 7 năm chưa tốt nghiệp đại học
Là sinh viên, tôi đi làm gia sư, chạy event, làm trợ giảng, dịch thuật... để kiếm tiền, dành dụm gửi ngân hàng.
>> Bế tắc vì đại học 6 năm vẫn chưa tốt nghiệp
Với các quy định liên thông đại học như hiện nay, một công nhân đã tốt nghiệp phổ thông 11 năm như tôi làm sao còn nhớ kiến thức để thi đại học như chính qui. Hai năm cố gắng học trung cấp của tôi giờ trở thành vô ích sao?
"Kiến thức trong môi trường quân đội sẽ là hành trang lý tưởng nhất trước khi bắt đầu kiến thức học tập thông thường".
Đến năm cuối, tôi quyết định không tham dự kỳ thi tốt nghiệp. Quyết định đó là sự phản ứng lại của những năm tháng học sinh, sinh viên luôn cam chịu dưới áp lực của gia đình.
> Không dám về nhà vì 7 năm chưa tốt nghiệp đại học
Mỗi lần bố mẹ hỏi, tôi đều nói dối rằng ra trường đi làm, bận rộn nên ít về được. Buồn chán, xấu hổ với gia đình, bạn bè, tôi bơ vơ một mình ở Hà Nội, thiếu thốn tiền bạc, luôn trong tình trạng căng thẳng và chỉ muốn được giải thoát...
> 4 năm sinh viên tôi chỉ học đối phó
Sinh viên cao đẳng muốn liên thông lên đại học phải dự thi các môn như thi tuyển sinh đại học chính quy hằng năm thì chẳng khác nào "lính già đấu với siêu tân binh". Như vậy kiến thức 3 năm cao đẳng thật vô ích.
> Nỗi khổ của sinh viên học liên thông đại học
Còn ba năm cấp 3, tôi chỉ "cày" 3 môn thi đại học. Hơi buồn nhưng quả thật tôi không học được gì nhiều. Giờ nhìn lại, tôi cảm thấy rất phí phạm thời gian đó.
>> Người Việt học nhiều nhưng biết ít