Trước hết, tôi là giáo viên chứ không phải người giúp việc. Lúc gửi bài tôi viết tắt, gây hiểu nhầm cho ban biên tập.
Thứ 2, trước khi chồng mất, tôi và các con đã trải qua những tháng ngày rất khổ cực và vất vả. Tôi vừa phải chăm sóc 2 con nhỏ, vừa đi dạy thêm buổi tối để kiếm tiền trang trải cho gia đình, chạy chữa bệnh cho chồng, việc chăm sóc các con chắc chắn bị ảnh hưởng. Có khoảng thời gian 6 tháng, tôi phải gửi con nhỏ về nội cho ông bà chăm sóc. Từ thời điểm con lớn học lớp 4, có bữa cháu đi học về rồi lân la ở quán net, tôi đi dạy về phải đi tìm con. Lúc này gia đình chúng tôi vẫn đang ở nhà thuê.
Sau khi bố các cháu mất, tôi không có việc dạy thêm, mấy mẹ con tôi chyển đến thành phố khác sinh sống để có thêm cơ hội kiếm tiền, cũng là để quên đi ám ảnh về những ngày đau buồn. Việc sống ở một nơi lạ nước lạ cái, không nhà không cửa, không người thân thích, các bạn biết vất vả như thế nào rồi. Lúc này tôi đón mẹ vào ở cùng để chăm lo cho các cháu, còn bản thân bươn chải để kiếm sống nhưng cuộc sống vẫn rất khó khăn.
Rồi tôi gặp anh, chồng hiện tại. Anh hỗ trợ tôi nhiều trong việc chăm lo cho 2 đứa con, các con anh không ở cùng chúng tôi. Khi con bỏ học, bỏ thi, trường sắp đuổi học, tôi mới phải xin cho con học nội trú vì tiền học ở đây bằng với lương của tôi. Căn nhà hiện tại chúng tôi ở là tài sản của anh trước hôn nhân, vì thế anh hỗ trợ tôi mua nhà trả góp cũng với người bạn. Số tiền cho thuê căn hộ, anh để tôi tích góp trả cho phần của người bạn, đến một thời điểm nào đó, tôi và các con có nhà để ở. Tuy nhiên, vì lo cho các con, tháng tôi gom được, tháng thì không. Tôi nói vậy để mọi người hiểu anh ấy cũng có trách nhiệm, có bảo ban, nhưng là bố dượng nên không hề dễ dàng.
Hai bên gia đình cũng quan tâm đến các cháu, bảo ban dạy dỗ, cũng nhỏ to tâm sự, thậm chí đánh mắng nhiều lần. Khi bố cháu mất, ông bà ngỏ ý nuôi một đứa, tôi thương các con không có cha, giờ lại không có mẹ nữa nên không đành gửi đứa nào. Trước khi tôi đi bước nữa, lúc đó cháu 13 tuổi, tôi đã ngồi nói chuyện với con về hoàn cảnh hiện tại của gia đình, về việc tôi phải đi bước nữa để có nơi nương tựa. Nếu con không đồng ý thì mẹ con tôi sẽ tiếp tục tự mình cố gắng như những tháng ngày qua. Con không hồ hởi nhưng cũng không phản đối, chỉ nói nếu mẹ thấy tốt hơn cho chúng ta thì con và em đồng ý. Khi con sa ngã tôi cũng nhiều lần nói chuyện nghiêm túc với con, nhờ người thân và bạn bè khuyên nhủ, thậm chí tôi còn đánh mắng, chửi rủa con. Tôi cũng xin cho con đi quân sự, nhưng con chọn học nghề là nghề con muốn. Tôi đã cho con 10 ngày để suy nghĩ có thực sự muốn học nghề đó không, bởi học phí khóa học 2 năm là gần 70 triệu đồng, gần bằng cả năm lương giáo viên của tôi. Sau 10 ngày con nói muốn học nên tôi đăng ký. Rồi con học một bữa nghỉ hai bữa. Khi bỏ nhà ra ngoài ở, con bỏ học luôn, tôi phải đến trường xin bảo lưu, sau này mới nói con đi học lại.
Tôi kể dài thế để mọi người hiểu rõ hơn về những gì bản thân đã trải qua, không phải thanh minh cho những gì đã xảy ra trong gia đình mình, đặc biệt không hề đổ lỗi cho con hay cho ai. Nhiều đêm không ngủ tôi vẫn nghĩ nếu không đi bước nữa, liệu con có trở thành đứa con như thế không? Thực tế tôi đã đi bước nữa, nghĩ như thế chỉ làm mình day dứt và cảm thấy có lỗi với những gì mà người chồng hiện tại đã làm cho tôi và các con. Sau khi đọc tất cả các comment của quý vị độc giả, tôi đã có quyết định rằng sẽ để cháu tự lo lấy cuộc sống của mình. Nếu đi học, tôi sẽ hỗ trợ cho học xong. Tôi sẽ chẳng chạy ngược chạy xuôi lo dành tiền nữa mà sẽ quan tâm đến cậu con nhỏ đang chuẩn bị thi vào 10. Các con có thế nào, tôi cũng cố gắng hết sức mình có thể ở thời điểm đó rồi, dù sự cố gắng đó có khi chưa đúng, không hợp. Kể cả việc "buông" để con tự lập, nếu rủi ro, tôi cũng đành chấp nhận.
Xin cảm ơn quý vị đã dành thời gian để đọc cũng như đưa ra những lời khuyên cho tôi. Cầu mong không có người mẹ rơi vào hoàn cảnh đau buồn như tôi.
Ngân
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc.