Tôi là cô gái sinh ra và lớn lên ở miền Tây sông nước nhưng lại mang ý chí kiên cường của người miền Trung. Từ nhỏ tôi bị suy dinh dưỡng nặng, hồi cấp một ba là người cõng tôi trên lưng, đưa đến trường bất kể mưa nắng, ba chính là đôi chân của tôi. Nhà tôi nghèo lắm, nghèo nhất xã, trời nắng còn đỡ chứ trời mưa là phải tìm thau hứng nước. Trời lạnh không có mền đắp nên mấy chị em tôi ngồi co ro nơi góc nhà. Nhiều khi chủ nợ tới, nhà tôi phải đóng cửa trốn trong nhà, không dám ra ngoài. Tết đến nhà tôi có nhận được gạo, quà tết của Mạnh Thường Quân giúp đỡ.
Năm tôi lên lớp 10, ba thay đổi tính tình, trở nên nóng tính, gia trưởng, chìm trong men rượu, khi say ông lại chì chiết má chuyện về quê vợ sống nên mới khổ thế này. Má nói quê nội tôi cũng khó khăn, muốn đến trường phải đi rất xa, như thế chị em tôi sẽ mù chữ. Mỗi lần ba say là má lại khóc. Mấy chị em từ cấp hai phải đi làm thêm để có tiền đóng tiền học, mua sách vở. Tôi hay đau bệnh nên dù cố gắng thế nào cũng không học giỏi được, thế nhưng có đam mê học ngoại ngữ. Tôi còn nhớ phải để dành lâu lắm mới mua được quyển sách cũ rồi vô lớp nhờ cô chỉ dạy thêm, đêm đêm đốt đèn dầu để học, vì vậy học xong 12 mà tôi có 37 kg.
Sau đó tôi học xong trung cấp rồi đi Bình Dương làm, ngoài làm công ty tôi xin dạy thêm ở trung tâm, làm gia sư, phục vụ bàn... nói chung việc gì kiếm ra tiền tôi đều làm. Ba chọn cách trốn tránh hiện thực, chìm đắm trong cơn say, thu mình trong thế giới hư ảo. Má chọn nhẫn nhịn và chịu đựng. Em gái chọn lấy chồng để ra khỏi gia đình. Em trai chọn lấy vợ, bình yên sống qua ngày. Còn tôi như con ngựa bất kham, cứ rong ruổi mãi trên con đường dài. Trời cũng thương, đến năm 31 tuổi tôi mua được căn nhà đầu tiên cho gia đình ở quê. Lúc đó má vui lắm, vui đến nỗi nước mắt cứ rơi hoài. Ba vẫn vậy, cứ say sỉn. Tôi sợ lấy chồng, sợ gặp phải người giống ba nên chọn cuộc sống độc thân.
Năm 36 tuổi, tôi xây được căn nhà của riêng mình và đón má về ở chung. Tết đến tôi tặng gạo, quà tết cho bà con, tựu trường tôi cũng tặng những suất quà cho các em học sinh vượt khó. Khi xưa tôi đã nhận thì giờ xin cho đi một phần yêu thương. Má nói tôi như loài cây xương rồng giữa sa mạc, còn tôi thấy má cười nhiều hơn, đó chính là hạnh phúc lớn nhất của cuộc đời mình.
Hạnh
Độc giả gọi vào số09 6658 1270để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc