Vợ chồng cùng làm cơ quan nhà nước và sự nghiệp tương đối ổn. Tôi là "tập hai" của chồng, anh có hai con riêng, một trai một gái. Cháu trai học cấp hai, đang ở cùng chúng tôi. Chồng là người tuyệt vời đối với tôi. Anh có rất nhiều phẩm chất tốt đẹp như chịu khó, yêu thương vợ con, bản lĩnh, giỏi giang và không bao giờ để tôi phải buồn lòng. Trong mọi mối quan hệ, đặc biệt là quan hệ giữa tôi và con riêng anh, anh luôn công bằng, không bao giờ bênh vực con vô lý, luôn an ủi động viên tôi vượt qua khó khăn.
Tôi vốn là cô gái dịu dàng, nhẹ nhàng, hướng nội, thích quanh quẩn ở nhà, chăm chỉ chu toàn, rất sợ tranh cãi đối đầu hay to tiếng. Trước đây khi còn độc thân, tôi khá bản lĩnh vượt qua những thử thách lớn, một mình vừa đi du học vừa kiếm tiền phụng dưỡng cha mẹ, khó khăn gian khổ bao nhiêu vẫn luôn lạc quan, mạnh mẽ. Ngược lại, tôi rất nhạy cảm và dễ bị tổn thương trước những điều nhỏ nhặt. Ví dụ như lời nói, hành động nhỏ của một người thân quen cũng làm tôi buồn lòng suy nghĩ. Đó chính là nguồn cơn dẫn đến những câu chuyện mà tôi kể dưới đây.
>> Khó có thể coi con riêng của chồng như con đẻ
Từ lúc mới kết hôn được vài ngày, con trai sang ở cùng chúng tôi. Khi biết chuyện đó, bạn bè tôi ai cũng bảo sao khổ thế, thiệt thòi quá, mới lấy nhau chưa được bao lâu đã có con ở cùng, còn gì là tự do và hạnh phúc nữa. Tôi chưa bao giờ nghĩ như thế, ngược lại còn thấy rất vui khi con chồng sang nhà mình. Con vui vẻ, ngoan ngoãn, nghe lời, ca hát suốt ngày, cả nhà luôn vui. Trong lòng tôi không bao giờ nghĩ con là con riêng của chồng.
Thực lòng tôi yêu thương, quý mến, chăm sóc hết lòng cho con; thậm chí còn chăm con nhiều hơn cả chăm chồng. Chắc chắn ai nhìn vào cũng thấy gia đình tôi hạnh phúc, yêu thuơng lẫn nhau. Tôi cứ nghĩ con đã phải chịu cảnh thiếu tình thương gia đình trọn vẹn, vì thế rất thương và chăm lo nhiều cho con, dạy con học tiếng Anh, chăm từng bữa ăn chu đáo. Rất may con yêu quý ba, nghe lời và thương ba. Chúng tôi rất tôn trọng và lắng nghe ý kiến của con. Trước khi quyết định bất cứ điều gì liên quan tới con, cả nhà đều thảo luận, tìm ra cách tốt nhất.
Con trai là cậu bé đáng yêu, lém lỉnh, đẹp trai, nội tâm sâu sắc và khá hiểu chuyện. Có lẽ do hoàn cảnh gia đình không trọn vẹn nên con khôn ngoan trước tuổi. Gần đây, con trong độ tuổi dậy thì, nhiều thay đổi tâm sinh lý, buồn vui thất thường. Ở khu nhà tôi cũng không có nhiều chỗ chơi bời chạy nhảy, nhà xa trường nên con không có bạn chơi và thường dành toàn bộ thời gian ở nhà để lướt mạng. Rồi con cũng có bạn gái, tình cảm trong sáng nhưng ảnh hưởng ít nhiều, lúc vui vẻ, lúc giận hờn, đầu óc hay trên mây trên gió, nhớ nhớ quên quên, nhiều tâm sự.
>> Vợ không muốn tôi đón con riêng về chăm sóc dù vợ cũ ở viện
Từ ngày con lớn hơn và dậy thì, tính khí thất thường hơn. Có lúc con ngoan ngoãn nghe lời, có lúc cáu gắt, to tiếng, xua đuổi mọi người. Có lúc con khóc lóc, gân cổ lên cãi, bất chấp đúng sai. Có lúc con nổi khùng lên chỉ vì không đáp ứng theo ý thích riêng của mình. Con cãi nhau với ba nhiều hơn, hầu như ngày nào cũng to tiếng, hò hét, vài ba hôm lại một trận cãi nhau. Hai ba con to tiếng khiến tôi thường xuyên stress, căng thẳng, thậm chí khủng hoảng tâm lý vì phải nghe. Ba con thì rất dễ rồi, cãi nhau xong lại quên ngay, làm hòa, ôm nhau thắm thiết ngay được. Còn tôi, sau mỗi trận cãi nhau của ba con, phải mất ba đến năm ngày mới phục hồi tâm lý. Tệ hơn, có lúc con mải cãi ba mà lôi cả tôi vào (tôi biết lúc con tiện mồm cãi thì cứ nói bừa, không phải chủ ý thế).
Biết con còn trẻ và chưa hiểu chuyện, tôi bỏ qua, không chấp, nhưng mỗi lần như thế tôi cảm giác tổn thương vô cùng. Sau mỗi trận căng thẳng, chồng thường phân tích, giảng giải cho con hiểu, con xin lỗi tôi. Chồng cũng động viên để tôi không phải buồn, suy nghĩ. Cứ tưởng mọi việc tốt đẹp, nhưng tính con hay quên, được một, hai hôm ngoan ngoãn là hôm sau lại cãi cùn. Gia đình tôi cứ liên tục lặp lại chuyện đó. Tôi thường tránh các cuộc cãi vã hết sức có thể, vì bản tính hiền lành không muốn tranh đấu.
Gần đây, cũng có khi tôi không thể kiềm chế được nữa mà một vài lần bị cuốn vào những cuộc cãi vã như thế. Tôi ra sức giải thích cho con mà con chẳng có lý lẽ gì, chỉ cãi cùn lúc đó rồi quên ngay. Về sau, tôi thấy vậy không ổn nên im lặng, rút lui khi gia đình có biểu hiện to tiếng. Vài lần tôi bất lực quá, đề nghị ly thân hoặc ly hôn vì không thể chịu được môi trường gia đình căng thẳng. Nhưng thực sự tôi yêu chồng rất nhiều, hiểu cháu không phải đứa trẻ hư, hỗn láo mà vì cháu không để tâm mọi việc.
>> Con riêng của chồng muốn tôi ngăn anh gặp vợ cũ
Ban đầu tôi rất chiều con, không bắt làm việc gì, nhưng chợt nhận ra chiều thế con sẽ trở nên vô cùng lười biếng, ỷ lại và không biết làm bất cứ điều gì. Tôi và chồng bàn nhau cho con làm một số công việc nhẹ như rửa bát, đổ rác để chăm chỉ và sống có ý thức trách nhiệm hơn. Đặc biệt trong chuyện ăn uống, tôi không tiếc tiền mua đồ ăn, con thích món gì tôi đều cố gắng làm, nhưng tôi khắt khe trong chuyện chọn lọc đồ ăn. Tôi muốn con chỉ ăn những đồ lành mạnh, đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm, ăn không đảm bảo sau này bệnh tật thì khổ. Tất cả hoàn toàn xuất phát từ ý tốt như vậy.
Con đang ở với mẹ, quen ăn ngoài hàng hoặc đặt đồ ăn nhanh, thích gì ăn nấy, giờ giấc ăn uống lung tung, giờ nhiều khi con cảm thấy bí bách với nếp ăn uống theo giờ giấc của tôi. Tôi cố gắng động viên con, dành thời gian chuẩn bị những món con thích. Dù các món ăn không thể hấp dẫn như ngoài hàng vì không có nhiều gia vị tẩm ướp, nhưng ít ra cũng đảm bảo an toàn. Chuyện ăn uống của con cũng thất thường, có lúc thích món này, hôm sau tôi làm lại không thích ăn nữa, chỉ ăn nước rau luộc. Tôi stress vì chuyện ăn uống cho con, luôn muốn phải đầy đủ chất, nếu con không ăn no đủ thì thấy day dứt không yên.
Về sau này khi biết con nói cô và ba nghiêm khắc quá, tôi thấy buồn và suy nghĩ. Sau tất cả, tôi quyết định buông, hiểu rằng mình không có bất cứ quyền gì để áp đặt mong muốn và suy nghĩ của bản thân lên con. Mong muốn của tôi là tốt, nhưng lại khiến con nghĩ mình quá khắt khe. Thực sự tôi vẫn yêu quý con nhưng không còn đủ kiên nhẫn và bình tĩnh để nói chuyện với những lý lẽ cùn, bất chấp đúng sai của con. Tôi cũng chẳng đủ kiên nhẫn để chiều theo những sở thích nay thế này mai thế kia của con. Tôi muốn tốt nhưng con lại hiểu mình khó tính, khắt khe nên bản thân đành im lặng để tránh xung đột, giữ gìn hòa khí trong gia đình.
>> Tôi chưa thể mở lòng để nuôi con riêng của chồng
Chồng hoàn toàn tôn trọng quyết định của tôi vì biết tôi rất cố gắng và đã hết cách rồi. Gần đây, tôi không trực tiếp nấu ăn sáng cho con nhưng vẫn chuẩn bị mọi thức ăn để sáng hôm sau chồng nấu cho nhanh. Tôi cũng không còn nhắc nhở con phải làm việc này việc kia nữa, mọi việc để con tự giác hoặc kể cả không làm thì tôi, cũng không ý kiến gì. Tối qua, tôi thấy chồng trằn trọc, không ngủ được, sáng tỉnh dậy rất buồn. Hỏi ra mới biết vợ cũ anh nhắn rằng, con tâm sự với chị gái, cô và ba đã khác, cô không quan tâm, ba hay cáu gắt, làm con rất buồn và muốn về với mẹ.
Tôi buồn và cảm thấy bất lực. Thực sự tôi yêu thương con nhưng yêu sai cách, khiến cho mọi chuyện trong gia đình trở nên thế này. Tôi chưa từng sinh con mà đã phải đóng vai trò gần như là mẹ. Tôi không có chút kinh nghiệm nào về chăm sóc, nuôi dạy con cái, chiều chuộng thì sợ con hư, nghiêm khắc con lại bảo bí bách quá, buông bỏ thì con cho rằng mình không quan tâm. Tôi không biết phải làm thế nào, viết những dòng này rất mong bạn đọc, nhất là những ai có kinh nghiệm về việc sống chung với con riêng của chồng ở độ tuổi dậy thì, có thể chia sẻ kinh nghiệm giúp tôi. Xin mọi người chỉ ra tôi đã sai ở đâu, có phải bản thân sống quá cầu toàn và áp đặt? Tôi và chồng nên làm gì để gia đình được hòa thuận, yên bình. Xin cảm ơn các bạn.
Phượng
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc