Cô bé ở California này đã kể lại cảm xúc của một đứa trẻ khi bố mẹ ly hôn với phóng viên của tờ The New York Times.
Cách đây bảy năm, một buổi tối, bố mẹ đi vào phòng khách và tắt TV khi cháu đang xem chương trình yêu thích. Ban đầu, cháu cảm thấy khó chịu và rồi thấy bối rối khi bố mẹ giải thích rằng hôn nhân của họ không ổn và họ sẽ chia tay nhưng vẫn coi nhau là bạn.
Đối với bất kì đứa trẻ nào, đặc biệt là với đứa con một như cháu, vụ ly hôn đó gây ra một nỗi đau giống như mất đi người thân. Ban đầu cháu không chấp nhận sự thật. Cháu vẫn đi cùng bố hoặc mẹ tới văn phòng bất động sản hay đi xem nhà mới. Cháu mơ về cảnh vào buổi tối về nhà, bố mẹ đang cùng nhau nấu ăn, nhìn thấy mình họ mỉm cười và nói: "Bố mẹ xin lỗi đã làm con yêu lo lắng, nhưng bây giờ mọi chuyện ổn rồi con ạ".
Cho tới khi bố mẹ thỏa thuận mua hai căn nhà và chia đôi số đồ đạc thì cháu mới nhận thấy giấc mơ về gia đình hạnh phúc, có cả bố và mẹ sẽ không bao giờ thành hiện thực. Những ngày sau đó, cháu bắt đầu cảm thấy ghen tị với các bạn mỗi khi thấy họ được cả bố và mẹ đến đón lúc tan trường.
Hồi lớp 6, khi phải hoàn thành một bài tập khoa học, tạo một ngọn núi lửa thì cháu phải bê ngọn núi của mình chạy qua lại giữa nhà bố và mẹ. Trong khi đó các bạn chỉ cần để ngọn núi nằm ở gara hay tầng hầm và làm đến lúc nào xong thì thôi.
Tiếp theo đó là sự chán nản, mà thực sự thì cũng không biết đó có phải là cảm xúc chán nản hay không nữa. Vào thời điểm đó, cháu thường thu mình và thờ ơ với mọi thứ xung quanh. Với mọi câu hỏi đều được trả lời "Vâng ạ". Cháu không có chính kiến với bất kì chuyện gì bởi lẽ kể cả nêu lên ý kiến của mình thì có thay đổi được điều gì đâu. Bố mẹ chắc chắn vẫn chia tay và cháu sẽ vẫn nộp bài tập về nhà môn tiếng Anh vào mỗi sáng.
Vào các buổi tối, cháu vẫn thường tưởng tượng cuộc sống sẽ khác như thế nào nếu bố mẹ không ly hôn. Không có ai ở bên để tâm sự, nên trí tưởng tượng bắt đầu trở nên phong phú hơn. Cháu tưởng tượng ra cảnh cả gia đình gồm bố mẹ và mình vẫn sống chung một nhà; cháu có thể ngửi thấy cả mùi nước hoa của mẹ và mùi nước súc miệng của bố vào buổi sáng khi họ cuống cuồng chuẩn bị đi làm. Có lúc cháu lại tưởng tượng ra bữa tiệc sinh nhật lần thứ 10 diễn ra vui vẻ với tất cả bạn bè và cả gia đình.
Phải rất lâu cháu mới thoát khỏi thời kì hoang tưởng này. Nhưng đến tận bây giờ cháu vẫn không chắc liệu mình đã dứt hẳn hay chưa. Có vẻ cháu đã vượt qua từng giai đoạn nhỏ để thoát khỏi cảm giác đó.
Vào mùa hè năm lớp 5, cháu chuyển từ một trường tiểu học tư thục nhỏ mà ấm cúng sang ngôi trường công cấp hai rộng lớn. Khi ngày khai trường sắp đến, cháu cảm thấy vô cùng phấn khích vì cảm thấy đây là cơ hội để "tái sinh". Cháu sắp từ bỏ một nơi mà ai cũng biết chi tiết về đời sống riêng tư của mình sang một nơi mà không ai biết gì.
Bước sang ngôi trường mới, cháu bắt đầu tưởng tượng về một điều kì diệu là bố mẹ cưới nhau lại hoặc là họ chưa thực sự ly dị. Ở trường, cháu không bịa ra các câu chuyện mà chỉ không nghĩ hay nhắc gì tới chuyện bố mẹ chia tay. Cháu thường nghĩ về những lần gia đình đi nghỉ và những nếp sinh hoạt như thể bố mẹ chưa từng bỏ nhau. Cháu tự nhủ rằng nếu những điều đó đã là hiện thực thì chúng có thể trở thành hiện thực thêm một lần nữa.
Cháu cứ tự thuyết phục bản thân mình như vậy trong suốt những năm học cấp hai, ngay cả khi các bạn cùng lớp bắt đầu phát hiện ra sự thật. Chiếc ba lô nặng 9 kg đeo đến trường chứa đầy quần áo và đồ vệ sinh cá nhân. Điều đó khiến mọi người đặt câu hỏi. Thế nhưng cháu vẫn tiếp tục tự huyễn hoặc và cho rằng nếu mình thường xuyên nghĩ về giấc mơ, nó sẽ thành hiện thực. Nhưng giấc mơ chưa bao giờ thành hiện thực.
Do cha mẹ chia tay và ổn định cuộc sống riêng của họ, cuộc sống của cháu trở nên phức tạp hơn. Cháu bắt đầu sống tách rời bố mẹ và tự mình đối diện với các cảm xúc. Khi nào không thể tự mình giải tỏa, cháu đi xem phim.
Bây giờ khi đã lên cấp 3, cháu vẫn phải chống chọi với nỗi đau cha mẹ ly hôn. Có lẽ cháu sẽ không bao giờ hoàn toàn quên được chuyện đó nhưng bắt đầu quen dần.
Cháu vẫn cảm thấy ghen tị với các bạn có bố mẹ sống cùng nhau. Vào mỗi kỳ nghỉ cháu cảm thấy cô đơn và bất mãn. Cháu quen với nếp sống mới mà bố mẹ tạo ra, dù rằng họ không ở cùng nhau nữa. Cháu bắt đầu biết trân trọng từng khoảnh khắc của cuộc đời mình, không còn cảm thấy khó chịu khi mẹ nhai kẹo hay sự ám ảnh của bố về đèn cho Giáng sinh.
Khi bạn mất đi điều gì đó thì bạn sẽ có cơ hội gặp gỡ những người mới hay nếp sống mới. Cháu học cách chấp nhận thực tế là bố mẹ sẽ không quay lại với nhau. Và rồi cháu bắt đầu có những hồi ức mới mẻ thay thế cho những hồi ức về cuộc sống gia đình.
Diễm Ngân (Theo New York Times)