Tiếp viên thông báo cài dây an toàn, dựng lưng ghế, gập bàn ăn, mở tấm che cửa sổ để máy bay chuẩn bị hạ cánh. Cửa sổ kéo lên, tôi bị choáng bởi ánh nắng mặt trời ập thẳng vào mắt. Sau phút làm quen mới nhận ra, bên dưới, toàn đất với cát. Chào mừng đến Upington, thị trấn nhỏ thuộc Northern Cape, Nam Phi - nơi thường xuyên được chọn cho những cuộc đi săn, và cả thử xe.
Nằm lọt thỏm giữa hoang mạc, Upington có đủ mọi thứ như một thành phố phát triển, và cả một dòng sông chảy xuyên tâm. Nhưng chỉ cần chạy chục km từ trung tâm thị trấn, cả một thế giới hoang dã hiện ra trước mắt, động vật, cây cối, tất thảy đều giống những gì tôi xem trên Discovery hay National Geographic.
Một đêm ngủ dưới cái lạnh 6 độ trôi qua. Cứ ngỡ rằng nơi này chỉ có nắng.
Sáng hôm sau, tại bãi đỗ của sân bay Upington, những huấn luyện viên của Ford Nam Phi chỉ cần 15 phút giới thiệu ngắn gọn về hành trình sắp tới. Trước khi đi, anh bạn da trắng với mái tóc xoăn dài không quên ném về phía hai tay lái Việt Nam câu hỏi như thử thách: "Bạn biết Nam Phi tay lái bên phải rồi chứ?".
Tốt thôi, mất chút thời gian làm quen. May là tôi từng lái tay lái nghịch ở Thái Lan, nên mọi chuyện cũng không bỡ ngỡ lắm. Thế nhưng thỉnh thoảng, vẫn nhầm cần xi-nhan thành gạt nước. Không sao, thứ quan trọng nhất là vị trí bàn đạp ga/phanh thì ở đâu cũng giống nhau.
Đồng hồ trip đặt về 0 km. Mọi thứ sẵn sàng. Xuất phát. Không có thành viên nào của hãng bản địa đi cùng. Chỉ hai người Việt trên xe. Lao ra khỏi cổng sân bay, con đường trải nhựa của hoang mạc hiện ra trước mắt. Vị trí lái của Raptor cao, ghế ôm lưng nên khoảng quan sát rộng thênh thang, tư thế vững vàng.
Biển báo bên đường hiển thị 120 km/h tối đa. Với động cơ 2.0 bi-turbo 213 mã lực cùng hộp số tới 10 cấp, tốc độ này rất đơn giản để đạt, với vòng tua máy chỉ quanh quẩn 1.800 vòng/phút. Cứ khoảng 10 phút mới gặp một chiếc xe ngược chiều. Còn lại, chỉ nắng, gió, cỏ cây và đất cát. Động vật cũng không thể chạy cắt ngang bởi những lưới thép rào kín hai bên đường. Nhiều khi lơ đễnh chân ga, tốc độ đã tới 160-180 km/h, nhưng cảm nhận thì vẫn như 80 km/h khi chạy cao tốc ở Việt Nam. Cứ chạy con đường này, ngỡ phải vài nghìn lít dầu cũng đốt hết.
Tôi nghĩ, "tưởng sa mạc thế nào, như thế này thì khác gì chạy đường nhựa ở nhà". Hóa ra, tất cả đó, mới chỉ là món khai vị đầy dụ dỗ. Những thứ khó "nuốt" nhất, nằm ở phía sau.
Tạt ngang vào con đường đầy đá nhỏ và cát bụi mù, chúng tôi tập kết ở hoang mạc muối rộng lớn. Đất dưới chân trắng một màu, như ai đó phun sơn lên bề mặt. Các kỹ thuật viên của Bridgestone tiến tới, xịt hết hơi trong các bánh xe, để lại mức áp suất lốp khoảng 1,7 kg/cm2, mức được cho là lý tưởng để chuẩn bị thử thách rát mặt tiếp theo: leo đồi cát.
Nạp thêm chai nước mát và một quả táo lấy năng lượng, huấn luyện viên nói "anh sẽ đói nhanh thôi" như một ẩn ý về hành trình phía trước.
Ba xe vào vị trí, xe tôi xuất phát thứ hai. Một phóng viên người Thái Lan cầm lái chiếc phía trước, lao phăng phăng lên lưng chừng đồi rồi đứng im. Xe lùi lại xuống chân đồi. Tài xế không nuôi đủ ga để vượt dốc. Lần thứ hai, xe vượt thành công, lên tới đỉnh đồi rồi khuất bóng ở sườn bên kia. Chưa nhập cuộc đã bị dọa, phải cẩn thận hơn.
Chọn 4H (hai cầu nhanh), chế độ Sand (cát), cài D và đạp mạnh. "Tốt, ga mạnh lên, tiếp tục, tiếp tục, đừng buông", tay huấn luyện viên nói như hét bên tai. Xe lên tới đỉnh. Tôi định dừng nghỉ một nhịp, định thần cung đường tiếp theo thì bị thúc giục "lấy lái trái, chú ý cái hố trước mặt cậu". Tiếp tục làm theo, những thân cây bụi khô khốc cào rào rào hai bên sườn xe, vệt bánh tạo thành hố sâu như hào giao thông. Tôi có 100 mét tương đối bằng phẳng để bứt tốc, trước khi ngoặt lái sang phải và leo lên con dốc lầy cát, cao và cua gấp.
Lại một lần nữa lấy đà như lúc đầu, nhưng lần này, tôi thất bại. Gần lên đỉnh dốc cũng là lúc phải đánh lái. Xe đứng khựng lại dù chân ga đã đạp sát sàn. Bánh xe xoay tít mù, cát cuốn bụi mù mà xe thì không nhúc nhích. Lùi xuống chân đồi, làm lại lần nữa. Vẫn không thành công.
Lại lùi xuống chân đồi. Lần này thì huấn luyện viên nhắc chuyển sang 4L (hai cầu chậm) và dùng số tay. Để tăng tốc tạo đà, gẩy 1, rồi 2 nhưng lên đến nửa dốc, phải chuyển ngay về 1 để đạt sức kéo lớn nhất. Xe qua đỉnh dốc gọn gàng ngay ở khúc cua gấp. Bên kia đỉnh dốc là một khúc cua tròn chữ O, cát dưới xe vẫn lầy lội và phần đường chạy chỉ vừa một thân xe, chênh vênh sườn đồi.
Tôi cố mở lái sang phải để bo theo đường cua, chiếc bán tải nằm nghiêng, người bị đổ dồn vào cửa sổ. Cảm giác như chỉ cần một lực đẩy nhẹ thôi là xe có thể lật nhiều vòng xuống bình địa bên dưới. Bộ khung phát triển mới vững chắc cùng khả năng phân bổ trọng lượng hợp lý giúp Raptor đứng vững. Bò qua đường vòng, xe làm lại 4-5 lần cua lên/xuống dốc nữa trước khi xuống chân đồi.
Đẩy cần số về P, tôi mới nhận ra, bụng mình đang kêu ọc ạch. Đói rã rời.
Sau bữa trưa, các kỹ thuật viên của Bridgestone lại bơm căng lốp. Lần này, thử thách chuyển sang một thái cực khác: tốc độ cao trên địa hình cát, thứ mô phỏng một phần nhỏ giải đua Dakar Rally danh tiếng.
Đặt xe vào chế độ Baja - chạy tốc độ cao trên đường địa hình. Tắt cân bằng điện tử và bắt đầu luyện tập ở đường cung tròn và đánh lái gấp. Giữ hộp số không quá cấp số 3, đạp mạnh ga, duy trì vòng tua cao rồi đánh lái ở những đoạn gấp, cả thân xe trượt đi trên nền hoang mạc. Bên dưới, những viên đá nhỏ trên hoang mạc bắn rào rào vào gầm xe, thỉnh thoảng là tiếng khục khục của những kẻ lạc loài to bằng nắm tay. Một cú đánh lái ngược, tưởng rằng trong khoảnh khắc, mình đang tập để trở thành tay đua chuyên nghiệp.
Khác với khi chạy đều đặn 120 km/h ở đường nhựa hay lúc kiên nhẫn tới ức chế trên đồi cát, chạy baja giúp cơ thể bạn giải phóng, lượng adrenaline tăng lên nhanh chóng. Sẽ rất khó để nói tài xế chỉ chạy 1-2 vòng, phải thêm nữa, thêm nữa. Mỗi lần xe trượt đi, là một lần hoang mạc bụi tung như bão cát.
Thực hành như thế là đủ, bây giờ là thực chiến. Tài xế được chạy tối đa có thể tùy theo khả năng của mình, vòng quanh chân đồi, cắt cua gấp trên đường trơn hay một cú bay ở tốc độ 120 km/h. Thực sự phấn khích. Đạp lút sàn, trên đường thẳng, Raptor chạm ngưỡng 160 km/h. Có thể một tay đua chuyên nghiệp sẽ làm tốt hơn tôi.
Cuối ngày, trời chuyển lạnh, ánh nắng đỏ rực cuối chân trời trùm lên vùng hoang mạc mà thỉnh thoảng lại bị những cơn bão cát che mờ. Món quà cuối cùng cho các khách mời, là thử cảm giác "rơi tự do" khi đi máy bay, nhưng bằng chiếc bán tải Ranger Raptor trên đoạn đường địa hình kiểu "đồ thị hình sin".
Con đường lên xuống liên tục, cứ mỗi khi lên dốc, huấn luyện viên nói đạp thật mạnh, cật lực để đạt tốc độ khoảng 120 km/h. Cảm giác này thì bình thường. Nhưng bên kia triền dốc, xe rớt xuống như máy bay rơi tự do. Cả người hẫng hụt, tim như không còn nằm trong lồng ngực. Mọi việc chỉ ổn trở lại khi một giây sau xe tiếp đất và giữ đà hướng tới đoạn dốc tiếp theo.
Để tôi trải qua nửa đường ruột gan lộn nhộn, lúc này vị chuyên gia ngồi cạnh mới chỉ cho bí quyết, "anh hãy hít vào khi lên dốc, và thở ra lúc xuống dốc". Quả thật hiệu nghiệm. Cơ thể lúc đó bắt cùng nhịp thay đổi độ cao với xe, không còn bị hẫng một nhịp như ban nãy. Nhưng mỗi khi muốn thật "phiêu", tôi mặc kệ bí quyết, để cơ thể tự hô hấp và "rơi tự do".
Sau một ngày vật lộn, Raptor dẫn khách trở về khu nghỉ ngơi như một resort, cách đó 200 km. Trời chập choạng, mọi người đều đói, nên tốc độ được đẩy lên cao, cả đoàn có khi đều đặn 160 km/h.
Điều khiến tôi khó hiểu nhất, là Raptor sinh ra thùng sau để làm gì. Vì rõ ràng, chiếc bán tải này, sinh ra dành cho những kẻ muốn chinh phục địa hình, tốc độ, chứ không phải để chở hàng.
Đức Huy