![]() |
Sản xuất tại Công ty May 10. Ảnh:A.T. |
Tại cuộc họp tổng kết của Sở Thương mại TP HCM hôm 12/3, anh Hoan bức xúc nói về những khó khăn lớn của ngành dệt may hiện nay, thiếu lao động, nhiều cuộc đình công nổ ra mà cơ chế giải quyết không có đại diện giới chủ, chuyện cấp visa tự động phập phù. Tuy nhiên, chuyện làm anh buồn nhất là cả nghìn doanh nghiệp may của Việt Nam đều đang phải bán hàng cho Hàn Quốc, Đài Loan, Nhật... để họ bán qua Mỹ.
Lo sản xuất chảy máu mắt chỉ thu được tiền công 5%, tiền nguyên phụ liệu 15-20%, khoản kếch sù còn lại chủ yếu đổ vào các công ty thương mại nước ngoài. Kêu gào mãi chẳng có công ty nào trong nước đứng ra xuất thẳng hàng đi các thị trường chính.
Trong khi đó, thông tin nóng từ Nhà Việt Nam ở Singapore gửi về hôm 12/3 cho biết, một làn sóng công ty thương mại ở nước này dồn dập hỏi thông tin về việc Việt Nam gia nhập WTO, thủ tục mở văn phòng đại diện tại TP HCM, nhờ tư vấn chuyện tuyển người, thông tin ngành hàng... chuẩn bị bước mở cửa hệ thống phân phối Việt Nam cho các công ty 100% vốn nước ngoài. Tất cả đang chồm sẵn ở vạch xuất phát.
Không chỉ anh Hoan, tại cuộc họp ngành thương mại toàn quốc tuần trước đó, Tổng giám đốc Co-opmart kêu gọi các nhà sản xuất và phân phối liên kết lại để thúc đẩy bước tiến mới cho hệ thống phân phối. Trong khi Tổng giám đốc Công ty phân phối Phú Thái nhấn mạnh là khâu phân phối quyết định đến 70% thành công của sản xuất và nếu tổ chức lại tốt thì doanh thu của một số tổng công ty sản xuất lớn hiện nay có thể tăng gấp 3 lần. Chẳng hạn, mỗi năm Wal-Mart mua hơn 100 tỷ USD hàng Trung Quốc và năm nào mà họ không đặt hàng một số mã, loại là hàng loạt công ty Trung Quốc kéo nhau đóng cửa hết.
Tổng giám đốc Phú Thái bức xúc nói về nghịch lý đang tồn tại là trong khi doanh nghiệp phân phối trong nước còn rất nhỏ lẻ thì chính sách của Việt Nam dành cho các tập đoàn phân phối khổng lồ toàn cầu lại thiếu nghiên cứu cẩn trọng. Ở nhiều nước tư bản châu Á, khi phải chấp nhận cho các đại siêu thị vào, bao giờ Nhà nước cũng buộc chọn địa điểm cách trung tâm đô thị 40-50 km (để giảm áp lực cạnh tranh và đô thị hóa vùng ven) cũng kiểm soát chặt chẽ loại hình phân phối sỉ lẻ và cũng giữ một nhịp rải chậm số lượng siêu thị được mở chứ không thấy nước nào cấp giấy phép một phát raphan 8 siêu thị lớn hầu hết ở trung tâm các đô thị. Như vậy, Việt Nam xem chừng đã mở cửa trước và mở thoải mái ngay khi chưa bị cưỡng chế của WTO, trong khi lại chưa có chính sách ưu đãi, đầu tư kịp thời cho mạng lưới phân phối toàn quốc.
Mới đây, Bộ Thương mại cho biết cần xây dựng 15 tới 20 nhà phân phối lớn của Việt Nam trong thời hậu WTO. Bao nhiêu trong số đó là thuộc TP HCM và từ đó phải hỗ trợ họ những gì? Một phó tổng giám đốc Tổng công ty Bến Thành bước ra khỏi cuộc tổng kết của Sở Thương mại TP HCM thở dài, nhìn chung doanh nghiệp thì bức xúc nhưng các nhà quản lý còn chưa cật lực dành thời gian và tâm sức nghiên cứu, thảo luận với các chuyên gia để xác định câu trả lời cụ thể cho những nội dung lớn nêu trong nghị quyết.
Nỗi buồn vì bị xơi phần lớn doanh thu xuất khẩu ngành may không chỉ của riêng anh Hoan. Ước muốn kết nối các nhà sản xuất với phân phối không chỉ của riêng anh Hòa - Co-opmart. Chính sách hỗ trợ các nhà phân phối nội địa đang thua thiệt không chỉ là mong đợi của anh Minh - Tổng công ty Satra hay anh Đoàn - Công ty Phú Thái. Và giải pháp phát triển các ngành dịch vụ trọng điểm của thành phố không chỉ là nhu cầu của anh Hiệu - Tổng công ty Bến Thành... Tất cả câu hỏi cụ thể đó đang thách thức oằn vai nhà quản lý thương mại TP HCM, thành phố có tỷ trọng thương mại lớn nhất nước.
Thời gian đã quá gấp gáp, giới thương nhân các nước cũng đã chồm sẵn trước vạch xuất phát...
(Theo Sài Gòn Tiếp Thị)