Tôi 26 tuổi nhưng chưa được sống là chính mình vì cái bóng gia đình quá lớn và đang muốn thoát ra. Tôi có chị họ bằng tuổi, con bác ruột, chúng tôi học chung từ cấp 1 tới cấp 3. Từ nhỏ, ba mẹ tôi và ba mẹ chị luôn so sánh giữa chúng tôi ai học giỏi hơn. Mỗi năm học kết thúc là ba mẹ và bác lấy phiếu điểm ngồi so sánh từng môn học xem con ai điểm cao hơn.
Tôi sinh ra vốn dĩ không thông minh, chỉ được cái chăm; còn chị thông minh, học đâu hiểu đó, vì thế tôi luôn là kẻ thua cuộc. Ba mẹ luôn chỉ trích tôi, nói rằng chỉ có ăn với học mà cũng không xong; còn bác lại ca tụng con mình học giỏi này nọ. Bác đi khoe khắp xóm làng, nhà có đám bác cũng đem ra khoe với mọi người. Thấy bác ca ngợi con như vậy, ba mẹ lại đay nghiến tôi, tôi không có tiếng nói. Bản thân không học giỏi nhưng 12 năm học lực khá, có điều không thể nào giỏi hơn chị họ.
Bước vào kỳ thi đại học, ba mẹ kỳ vọng tất cả vào tôi, yêu cầu phải đậu được trường chị họ cũng thi. Quá áp lực, ngày thi tôi đã ngất. Khi nằm viện điều trị bệnh đau đầu, nhận kết quả rớt đại học. Ba la mẹ chửi, cả dòng họ chì chiết. Tôi thấy nhục nhã, xấu hổ vì đã phụ ba mẹ.
Gần 8 năm trôi qua, tôi cố gắng ra trường rồi đi làm, sống trong mặc cảm, bao ký ức đau buồn như vết sẹo dài trong trái tim không bao giờ quên được. Đến giờ tôi có công việc đủ lo cho bản thân, người lớn vẫn còn so sánh kiểu sau này ai lấy chồng ngon hơn, chồng ai làm vị trí cao hơn, có học vấn như thế nào... Tôi rất mệt mỏi vì 26 năm sống với cái bóng người khác, sống vì đánh giá của người khác. Giờ tôi hết sức, muốn buông xuôi.
Loan
Độc giả gọi vào số09 6658 1270để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc.