Vợ chồng tôi có cô công chúa năm tuổi và cậu con trai 16 tháng tuổi. Vợ tôi vẫn đi làm và tôi là người tề gia nội trợ. Xin chia sẻ thật lòng, tôi thấy ở nhà khỏe hơn đi làm, không áp lực, không mệt mỏi vì công việc, không lời qua tiếng lại với đồng nghiệp, được vui vẻ bên con mỗi ngày với một tâm lý rất hân hoan hạnh phúc.
Sáng 6h tôi gọi: "Vợ ơi, dạy đi em, ăn gì anh nấu", vợ nũng nịu: "Em nằm thêm chút nữa". Tôi bật dậy vệ sinh cá nhân, xuống bếp nấu cho vợ gói phở kèm quả trứng. Khi vợ ăn sáng, tôi lấy xe chạy ra chợ gần nhà mua thức ăn rồi về nấu cháo cho hai nhóc. Hơn 7h tôi gọi con dậy, vệ sinh cá nhân cho con và cho chúng ăn rồi rửa chén bát, lau nhà cho sạch, tìm quần áo bẩn bỏ máy giặt rồi phơi. Quay qua quay lại cũng 10h rồi, tôi bắt đầu nấu bữa trưa, vừa nấu vừa chơi với con, dạy con những điều cần thiết, bỗng trong lòng chợt nhớ đến vợ không biết công việc có suôn sẻ không, có bị sếp hoạnh họe không, gửi một nụ hôn vào tin nhắn động viên vợ.
Trưa 12h ăn cơm xong cho con đi ngủ, tôi cầm điện thoại lướt sóng xem cổ phiếu mình đầu tư tăng hay giảm, tranh thủ làm tí việc nhà, chà thật sạch hai cái nhà vệ sinh, lôi quần áo của vợ ra ủi và tự nhiên thấy thương vợ. Vợ đang là trụ cột gia đình, mọi chi phí đang trên vai em. Tôi là đàn ông sức dài vai rộng lại để vợ gánh vác sao? Tự động viên trong lòng tôi thầm nghĩ: "Cố lên vợ, anh sắp có việc lại rồi".
Tối 6h vợ đi làm về là nhà cửa sạch sẽ, con cái ăn no tắm mát, cơm canh nóng hổi. Tôi bảo vợ đi tắm rồi cả nhà ăn cơm, chợt thấy vợ buồn buồn, có vẻ không được khỏe. Tôi biết những gì vợ đang trải qua, "Cả hai cùng cố gắng vợ nhé, anh sắp tìm được việc rồi".
Quang
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc