Tôi là độc giả của VnExpress, thường bình luận những bài viết của chuyên mục mà chủ yếu ở chủ đề ngoại tình. Thật không may, tôi cũng phải gánh chịu những tổn thương do việc này nên có phần mẫn cảm với những cảnh ngộ tương đồng. Tôi từng nghĩ mình không cần lời khuyên nhưng hiện tại cần sự ủng hộ của các bạn để lấy thêm dũng khí.
Tôi sẽ kể câu chuyện của mình trung thực nhất có thể để các bạn hình dung và khách quan, xin mọi người dựa vào chuyện của tôi mà bình luận chứ đừng đặt dấu hỏi chấm kiểu "Chắc phải thế nào nữa chứ", tôi không bịa chuyện để đi xin một lời khuyên lúc cần thiết.
Tôi yêu chồng nhiều hơn, điều đó tôi biết nhưng vì mù quáng nên cứ đâm đầu vào, hy vọng tình yêu sẽ cảm hóa anh. Khi đến với tôi, anh đã có người yêu ở quê nhưng không nói, một lần thấy ảnh trong ví tôi mới biết, tuổi trẻ ngông cuồng nên thay vì từ bỏ tôi lại cố kéo anh về phía mình, đây thực sự là sai lầm lớn của tôi. Anh tỏ ra khó chịu, nói với người khác sẽ không tha cho tôi nếu tôi động vào cô kia. Tôi càng hiếu thắng, tìm cách để anh yêu mình hơn. Tôi thắng, sau bốn năm yêu thì chúng tôi cưới.
Vợ chồng đăng ký kết hôn ở quê anh rồi về Hà Nội làm việc, đợi sang tháng tổ chức. Trước khi đám cưới diễn ra, chúng tôi đi uống cà phê gần chỗ anh làm, đột nhiên anh biến mất lúc lâu, với linh cảm của phụ nữ tôi biết không ổn. Tôi thấy cô bé nhân viên quán cà phê vừa nhắn tin vừa cười, còn lườm lườm tôi, nhìn vào khe hở nhà vệ sinh thì thấy anh đang miệt mài nhắn tin. Tôi hiểu giữa hai người này có vấn đề và đúng thế thật. Chúng tôi cãi nhau một trận rồi đâu lại vào đấy, vẫn cưới. Sau khi cưới, anh đi làm công trình gần khu trọ, thường xuyên về muộn, có khi trực đêm, có khi đi đánh bài. Tôi thực sự cũng không hiểu nổi mình sao phải khổ thế, hầu như tuần nào tôi cũng có những đêm chờ chồng. Lương chúng tôi đều thấp, chỉ đủ duy trì mức sống đủ ăn.
Sau cưới gần năm, tôi có bầu, anh cũng chẳng giúp đỡ được gì nhiều. Tôi giặt những chiếc chăn bông to, khệ nệ bê ra nhờ anh phơi anh vẫn ậm ừ ngồi bấm game. Đến lúc không chịu được nữa tôi vác bụng bầu tám tháng ôm theo chiếc chăn ngậm nước trèo lên yên xe máy để phơi lên dây. Nghĩ lại cảnh chòng chành lúc ấy tôi vẫn còn sợ nhưng thực sự không muốn phải to tiếng cáu gắt với chồng làm gì. Ở anh có một sức ì quá lớn, tôi cứ nghĩ kết hôn rồi có con sẽ khiến con người ta tự trưởng thành lên, hóa ra không phải. Chồng tôi vẫn thế, thích tụ tập, hát hò, nhậu nhẹt.
Khi sang tháng thứ chín thai kỳ, anh mất việc, tôi phải xin tạm cho anh về chỗ công ty tôi làm công nhân. Thực sự tôi rất thương xót anh, với dáng vẻ thư sinh mà nay phải làm việc nặng nhọc. Tôi hy vọng anh chỉ làm tạm rồi sẽ xin được việc khác nhưng anh quá ì, không xin thêm ở đâu, cứ làm công nhân từ đó đến giờ. Nhà anh cũng có người làm to, có khả năng xin việc giúp, thế nhưng anh xông xáo thì họ tác động thêm vào còn được, đây anh ù lì không mảy may động tĩnh gì sẽ chẳng ai giúp nổi. May mắn cho tôi, cũng vì không dựa được vào chồng nên tập tành kinh doanh và nhanh chóng khấm khá, sau ba năm tôi mua được chung cư rồi mua ôtô. Tôi tin tưởng chồng vì suốt mấy năm dù anh ham chơi nhưng tôi không phát hiện thêm việc lăng nhăng nào. Anh bảo thích xe máy xịn, tôi liền mua cho anh, anh góp tám triệu đồng còn đâu tôi trả hết. Anh đòi đứng tên xe hơi nhưng tôi từ chối, lý do là có lần tôi đọc được bài tâm sự của bà vợ mua xe cho chồng mà chồng đem đi chở gái, tôi sợ.
Anh có vẻ bất mãn vì việc này nhưng tôi kiên quyết không nhường. Sau đó xe chỉ chủ yếu để anh sử dụng về quê anh hoặc đi chơi, tôi trả tiền xăng, mua bảo hiểm, sửa chữa... anh chỉ việc lái. Lương tháng anh đưa tôi 4-6 triệu đồng tùy tháng. Tôi mua đất để anh cùng đứng tên trị giá hơn hai tỷ đồng, còn thiếu 30 triệu đồng tôi nhờ anh giúp; vậy mà anh đáp ráo hoảnh: "Chịu, vay ai được". Tôi kêu anh dậy đi công chứng mà thay quần áo rồi chờ cả tiếng vẫn không thấy anh dậy. Tôi mua đất mà như phải van xin anh đứng tên cùng, anh luôn có kiểu khó chịu khi thấy tôi kiếm ra, tỏ vẻ không cần thiết.
Rồi anh kêu làm công nhân vất vả, muốn chạy taxi công nghệ, bố mẹ anh đều phản đối vì biết tính anh thích cờ bạc rượu chè, tôi cũng phản đối. Anh nài nỉ quá tôi đành chấp thuận. Suốt một năm chạy xe anh không đưa tôi đồng nào, đến cái bảo hiểm xe tôi cũng phải trả. Tôi bức xúc nhưng không làm gì được, cãi nhau mấy trận rồi thôi; kiểu làm việc của anh là ngồi nhà chờ khách, năm ngày không khách thì ngủ, hai ngày cuối tuần đông thì chạy phờ râu. Đỉnh điểm tôi phát hiện anh ngoại tình với một người hay đi xe của anh, họ qua lại với nhau được sáu tháng, người kia ở gần chỗ chúng tôi. Sự việc xảy ra om sòm suốt cả tháng trời, anh thề thốt đủ kiểu, vậy mà hai tháng sau đã lại tìm cách hẹn hò người đó lúc nửa đêm. Tôi thật khâm phục mình, tại sao vẫn chấp nhận tha thứ, vẫn tin câu chuyện anh bịa đặt.
Đánh chửi nhau chán tôi còn tự tìm cách điều trị tâm lý cho mình, bỏ hàng trăm triệu đồng đi du lịch để hâm nóng tình cảm vợ chồng. Tôi cảm giác nếu bỏ chồng thì gia đình tan nát, con cái khốn khổ, bao năm vun đắp được chút thành tựu lại tan thành mây khói. Có lẽ mấy năm đọc tâm sự nên tôi khôn ra chút. Tôi bán ôtô, bán đất, gom tiền mua đất để mẹ tôi đứng tên. Trong vòng hai năm sau biến cố đó tôi mua thêm hai mảnh đất nữa đều không cho anh đứng tên. Có một lần, sau khi biết chuyện này anh mua năm lít xăng, đẩy tôi vào nhà tắm đòi đốt. Vậy mà trước đó luôn tỏ vẻ không quan tâm tiền của tôi, thật tức cười.
Thời gian giãn cách xã hội vì dịch bệnh khiến các chốn ăn chơi đóng cửa thì chúng tôi yên ấm được một năm, các con cũng vui vẻ vô cùng. Tuần trước, công ty có F0 nên chồng tôi thành F1, anh phải xuống công ty tự cách ly. Tôi nghĩ, cách ly thì còn chơi bời gì nhưng vẫn cắm định vị xem anh có an phận không. Sang đến ngày thứ ba, tôi phát hiện anh đi tìm gái khắp phố đèn đỏ lúc 1h sáng, tìm không được lại ngược về quán tẩm quất trá hình gần nhà. Tôi quả thực kinh hãi. Lần này tôi không om sòm mắng chửi gì, để yên hai ngày suy nghĩ rồi đi nộp đơn ly hôn. Lần này anh lại lấy lý do chỉ chở đồng nghiệp đi tìm còn mình ngồi đợi chứ không phải đi chơi gái. Tôi không tin do đã bị lừa nhiều lần rồi. Lần trước anh cũng lừa như vậy, còn nhờ hai người bạn khác bịa chuyện nói dối đi ăn đêm cùng xong tôi đã "bóc" được hết, rằng anh đi một mình để hẹn gặp nhân tình chứ không có vụ mấy người đi ăn đêm.
Tôi định chuyển ra ngoài song sợ các con sẽ sốc, không có bạn chơi. Tôi đề nghị với anh, anh đồng ý chuyển đi, ra vẻ ăn năn và cam chịu mọi quyết định của tôi. Tôi đã thuê cho anh căn hộ khác, trả trước tiền nhà ba tháng. Anh đang dọn đồ, thi thoảng nhắn tin nói tôi lên kế hoạch bỏ anh từ trước, kiểu tôi âm mưu bỏ chồng chiếm tài sản. Tôi cũng ngại phải tranh cãi.
Tôi chỉ có duy nhất một điều lăn tăn, các con rất yêu quý bố, đặc biệt đứa con trai mới năm tuổi không thấy bố là hỏi, thậm chí cáu gắt. Tính tôi nóng nảy, công việc bận rộn suốt cả ngày, một mình chăm sóc con quả thật khó khăn và có thể gây tổn thương cho các con khi cáu bẳn. Nhà đẻ tôi phức tạp, tôi là con một phải chu cấp cho mẹ. Mẹ và tôi không hợp tính, tôi rất sợ phải ở cùng bà vì tính cách tiêu cực của bà làm tôi mất năng lượng. Khi thấy chồng đi gái, tôi chỉ thấy nản chứ không còn cảm giác đau khổ như trước. Có người bảo thôi cứ sống như ly thân vậy để con cái có đủ cha mẹ. Tôi cảm nhận giờ sống chung cũng như người ngoài, ly hôn cũng chỉ thế. Mong mọi người có kinh nghiệm cho lời khuyên. Đơn ly hôn tôi đã gửi và tòa đã chấp nhận nhưng chưa hẹn ngày giải quyết, chỉ bảo sẽ giải quyết 4-6 tháng.
Quyên
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc