Tôi 35 tuổi (tuổi Canh), bố mất sớm, bốn anh chị em tự nhận thức được rằng phải học mới mong có tương lai sáng hơn. Tôi gắng học bốn năm, lấy bằng kỹ sư chế biến thủy sản. Tôi sinh ra và lớn lên tại Cà Mau, nơi đây ngành thủy sản (tôm, cua) là chủ lực.
Sau khi ra trường, tôi xin vào công ty xuất nhập khẩu tôm trong tỉnh làm việc, bắt đầu từ vị trí thấp nhất rồi từ từ tích lũy kinh nghiệm, vươn lên. Trải qua bốn công ty trong hơn 10 năm, đến đợt dịch Covid-19, với số vốn tích lũy hơn 300 triệu đồng, tôi quyết định nhảy ra làm đại lý thu mua, bán lại cho các công ty trong khu vực.
Năm đầu kinh doanh tạm ổn, nguồn tiền xoay nhanh, chủ yếu bán cho công ty và thu tiền về trong một đến ba ngày.
Nghĩ lớn hơn, tôi may mắn gặp khách hàng thu mua tôm đông lạnh xuất khẩu sang nước ngoài, nên hợp tác làm ăn. Hai container đầu tiên xuất đi suôn sẻ, tiền nhận theo hình thức LC (letter of credit), đặt cọc 80% đơn hàng, phần còn lại thanh toán khi hàng đến cửa khẩu và kiểm tra xong. Thấy khá ổn.
Nhưng rồi, điều không mong muốn cũng đến. Container thứ ba, khách báo khó khăn, xin nợ gối đầu và hứa trả ở container sau. Thế là container thứ tư đi, nhưng tiền mãi mãi không về.
Tôi chạy đôn chạy đáo, cầm hợp đồng trong tay mà nước mắt rưng rưng. Hơn 40 tấn tôm, tiền nợ các đại lý, tài khoản không còn, nhà cũng phải cắm. Tôi vẫn cố cười để vợ bớt lo, con còn nhỏ, mới 5 tuổi. Nghĩ bụng sẽ làm lại, nhưng với kinh tế hiện tại, thật sự rất khó.
Tôi kể câu chuyện này không phải để xin sự đồng cảm hay trách móc ai cả. Chỉ mong nhận được một lời động viên hay một ý kiến tích cực để có thể tiếp bước trên con đường phía trước.
Tuc BTS