Như thường lệ, Heather gặp Steven, người sắp trở thành chồng cũ của chị, tại bãi gửi xe một siêu thị thuộc thành phố Snellville, bang Georgia vào 18h ngày 26/4/2009.
Vợ chồng Heather đã ly thân nhưng chưa hoàn tất thủ tục ly hôn nên tạm thời chia đôi quyền nuôi con trai 18 tháng tuổi. Hôm ấy, đến lượt Heather được chăm sóc con.
Sau buổi gặp mặt suôn sẻ, Steven lái xe rời đi. Khi Heather đang lúi húi thắt dây an toàn cho con vào ghế xe thì một người đàn ông lại gần và chặn trước đầu xe. Sau hồi lời qua tiếng lại, người đàn ông rút súng từ trong túi đeo vai và bắn một phát đạn. Heather trúng đạn vào trán, tử vong tại chỗ.
Khoảng chục người đã gọi điện cho phòng cảnh sát địa phương báo án. Theo nhân chứng, hung thủ sau khi gây án đã rất bình thản quay người, đi bộ ra sau siêu thị cho tới khi khuất tầm nhìn. Chó đánh hơi lập tức được đưa tới hiện trường nhưng cuối cùng mất dấu.
Cảnh sát tin rằng sau khi đi bộ một quãng, hung thủ đã lên xe đỗ ở nơi vắng vẻ và lái đi. Vì hung thủ được mô tả là gây án khá thuần thục, vụ án mạng được cho là được lên kế hoạch từ trước, nạn nhân không bị lựa chọn ngẫu nhiên. Hung khí nhiều khả năng là khẩu súng lục ổ quay vì hiện trường không có vỏ đạn.
Nhân chứng cho biết hung thủ và nạn nhân dường như quen biết từ trước. Kết hợp với tình tiết mọi đồ có giá trị vẫn còn nguyên trên xe, điều này cho thấy động cơ gây án không phải cướp tài sản. Nhưng nếu nhắm tới đứa trẻ 18 tháng tuổi, tại sao hung thủ để đứa bé trên xe?
Ở siêu thị có hai camera an ninh nhưng đều không quay được vụ nổ súng. Tuy nhiên, một trong hai camera đã ghi hình hung thủ đi về phía bìa rừng sau khi gây án. Băng ghi hình cho thấy kẻ nổ súng có dáng đi lạ với những bước chân rất dài, chân bước phía trước thẳng ở đầu gối.
Hy vọng có được manh mối, nhà chức trách công bố bản phác thảo chân dung kẻ nổ súng: Đàn ông, dáng dong dỏng từ 1m67 tới 1m76, để ria, tóc bù xù nhưng có thể là tóc giả. Tuy vậy, bản phác thảo không mang lại thông tin hữu ích.
Hung thủ và nạn nhân nhiều khả năng quen biết nhưng không người thân hoặc bạn bè nào của Heather nhận ra người trong bản phác thảo. Vì thế, cảnh sát nhận định sát thủ có thể đã đội tóc giả và dán ria giả để cải trang.
Cuộc điều tra bắt đầu từ danh sách số ít người biết Heather và Steven thường xuyên gặp tại bãi đỗ xe siêu thị để trao đổi con nhỏ.
Steven, chồng nạn nhân, là người đầu tiên được cảnh sát hỏi đến dù anh này đã được nhân chứng nhìn thấy rời khỏi hiện trường ngay trước khi nổ súng. Steven khi ấy sống cùng nhà với bố mẹ. Anh ta vừa bị bắt về tội đột nhập, đang trong thời gian thử thách nên tỏ ra khá căng thẳng trước điều tra viên.
Steven nói sau khi gặp Heather đã tới một hiệu rửa xe rồi đi gặp bạn gái. Chứng cứ ngoại phạm này được xác thực, nhưng cảnh sát vẫn không loại trừ khả năng Steven thuê sát thủ gây án.
Bước đột phá trong vụ án tới từ một tài xế xe tải thuê phòng tại khách sạn đằng sau siêu thị. Một ngày trước vụ án mạng, tài xế để ý thấy có người đàn ông chụp ảnh siêu thị và dùng ống nhòm quan sát khu vực.
Vì hàng ngày tiếp xúc xe cộ, tài xế để ý thấy người đàn ông khả nghi ngồi trên chiếc xe bán tải Ford F150 màu trắng đời cũ, trên thành xe có họa tiết khá đặc biệt. Tài xế nói có thể nhận ra chiếc xe nếu được gặp lại một lần nữa.
Trùng hợp, Joanna Hayes, 45 tuổi, mẹ của Steven, cũng thường lái một chiếc bán tải màu trắng. Joanna hoàn toàn có động cơ gây án vì từ lâu đã tỏ thái độ không bằng lòng với con dâu. Khi vợ chồng hai con tan vỡ, bà cũng thể hiện không muốn Heather được quyền nuôi con.
Khi được chở tới xem, tài xế lập tức khẳng định đây là chiếc xe khả nghi ở hiện trường. Cảnh sát lập tức xin lệnh khám xe.
Để làm chứng cứ ngoại phạm, Joanna xuất trình hóa đơn mua kem từ tiệm đồ ăn nhanh cách hiện trường 64 dặm, mất khoảng một tiếng xe chạy. Hóa đơn được xuất cùng ngày vụ án mạng xảy ra. Joanna thừa nhận ngày hôm ấy đã lái chiếc xe bán tải trắng đến nhà bố mẹ đẻ.
Lúc này, kỹ thuật viên cảnh sát tìm thấy sợi tóc khá đặc biệt trên xe của Joanna. Sợi tóc này trơn bóng, được nhuộm màu, dài khoảng 10 cm, phù hợp với độ dài thường thấy của tóc giả. Ngoài ra, từ thảm xe của Joanna còn thu được muội súng, cho thấy tấm thảm từng tiếp xúc với khẩu súng vừa phát nổ.
Cảnh sát cho rằng cần tạo áp lực để phá án. Ngày 5/5/2009, họ triệu tập Steven tới và cho xem băng ghi hình hung thủ ở bãi đỗ xe. Vừa xem video, Steven run rẩy nhận ra người trong video có dáng đi giống hệt mẹ. "Chúa ơi, hãy nói với tôi là mẹ tôi không gây án", Steven thốt lên.
Steven đồng ý giúp đỡ điều tra viên. Anh gọi điện cho mẹ và nói vừa được cho xem băng ghi hình hung thủ. "Tại sao mẹ làm thế? Người ấy giống hệt mẹ", Steven nói trong cuộc điện thoại được ghi âm.
Joanna phủ nhận và hỏi con trai có nói như thế với nhà chức trách hay không. Khi con trai nói có, Joanna nói sẽ chờ đợi được cảnh sát thẩm vấn.
Ngày 6/5/2009, Joanna bước vào phòng thẩm vấn nhưng kiên quyết phủ nhận gây án. Hơn 5 tháng sau, Joanna được thẩm vấn một lần nữa nhưng thái độ của bà vẫn không suy chuyển.
Trong lúc này, cảnh sát tổ chức thực nghiệm để xác minh chứng cứ ngoại phạm của Joanna. Nạn nhân bị bắn lúc 18h, hóa đơn mua kem của Joanna có thời gian vào khoảng 19h. Kết quả thực nghiệm cho thấy Joanna hoàn toàn có thừa thời gian gây án rồi lái xe tới tiệm đồ ăn nhanh mua kem. Ngoài ra, Joanna cũng được cho là từng sở hữu khẩu súng lục ổ quay dùng cỡ đạn 9 mm.
Tháng 12/2009, gần 8 tháng sau vụ giết người, Joanna bị bắt và khởi tố về tội Giết người.
Phiên tòa xử Joanna bắt đầu vào ngày 4/5/2011. Công tố viên cáo buộc Joanna không muốn con dâu có quyền nuôi cháu nên nảy ý định trừ khử. Joanna đội tóc giả và đeo ria giả như đàn ông để đánh lạc hướng nhân chứng.
Hôm ấy, chờ cho con trai rời khỏi, Joanna tới gần gây án rồi lái xe tới hiệu đồ ăn nhanh cách đó 64 dặm để mua kem. Vì để tóc giả và súng trong xe, trên xe còn sót một sợi tóc giả và bám muội súng.
Công tố viên lúc này chỉ có chứng cứ gián tiếp, trong khi nhân chứng ở hiện trường đều nói nhìn thấy kẻ nổ súng là đàn ông. Tuy nhiên, họ vẫn có video quay lại cảnh Steven phản ứng mãnh liệt khi xem băng ghi hình ở siêu thị và lập tức nhận diện hung thủ là mẹ mình.
Ngày 27/5/2011, Joanna bị kết tội Giết người cấp độ I. Bà ta bị phạt tù chung thân và sẽ được xét ân xá sau khi chấp hành đủ 30 năm tù. Kháng cáo của Joanna bị bác bỏ vào năm 2013.
Quốc Đạt (Theo Jacksonville, AJC)