Chúng ta vẫn nghe đâu đó những câu chuyện tương tự. Và câu chuyện mà tôi viết ra đây được truyền cảm hứng bởi một cô gái vừa trút hơi thở cuối cùng trong bình yên. Cô ấy có một ý chí mạnh hơn nỗi sợ hãi của mình.
Trong chúng ta ai cũng có những nỗi sợ của riêng mình. Người không biết bơi ắt rất sợ phải xuống nước. Người sợ độ cao hẳn sẽ không thích những chuyến leo núi hay những trò cảm giác mạnh bay lượn trên không. Người lại sợ bóng tối, sợ một loài côn trùng hay động vật nào đó. Có người sợ nỗi đau của bệnh tật và sợ sự cô đơn. Và cái cách mà chúng ta đương đầu với nỗi sợ hãi cho thấy rất nhiều điều đáng suy ngẫm trong cuộc sống này.
Nhiều lần tôi gặp những học viên khá lớn tuổi đều đặn đến lớp học bơi mỗi cuối tuần và phải nói là họ rất kiên nhẫn, dù có thể họ vẫn chưa vượt qua được nỗi sợ ngày thơ bé mỗi khi tập bơi, nhưng ít nhất họ đang cố “làm bạn” với nỗi sợ ấy. Đến một ngày, khi nỗi sợ thường trực đã không còn là sự ám ảnh, cũng là lúc chúng ta có thể nhận thấy nỗi sợ có lẽ không đáng sợ như chúng ta vẫn nghĩ. Và khi chúng ta không còn cảm giác sợ hãi nữa, đó là lúc chúng ta đã chiến thắng được nỗi sợ và chiến thắng chính mình.
Cô gái tôi kể ở trên đã từng nói về những tháng ngày chiến đấu với căn bệnh của mình rằng cô “đau nhưng không khổ” khi phát hiện thì ung thư đã di căn vào xương, rồi những đợt truyền thuốc nối tiếp nhau và mái tóc dài của cô cũng chẳng còn nữa. Nhưng cái cách cô ấy nói cứ nhẹ như tơ, cùng với một thái độ sống không thể lạc quan hơn nữa. Ai nhìn cũng thấy cô đẹp, cái đẹp toát ra từ bên trong, từ một trái tim ấm nồng, từ một nghị lực “mạnh hơn sợ hãi” của mình.
Những tháng ngày cuối cùng ấy của mình, cô chọn cách giữ lại cuộc sống của những người phụ nữ khác bằng cách lập nên Mạng lưới ung thư vú Việt Nam (BCNV) nhằm giúp nâng cao ý thức cộng đồng về ung thư vú và cung cấp hỗ trợ cần thiết cho các bệnh nhân đang chống chọi với căn bệnh này. Hơn hai năm qua, hàng triệu phụ nữ Việt Nam đã trực tiếp hoặc gián tiếp hưởng lợi từ những dự án cộng đồng của BCNV.
Cô gái bé nhỏ ấy có một nguồn năng lượng đáng ngạc nhiên trong cơ thể mình, bạn sẽ khó đoán được rằng cô đang mắc bệnh giai đoạn cuối nếu cô không nói ra. Cô ấy đã truyền cảm hứng cho rất nhiều người, nhưng có bao giờ bạn tự hỏi ai và cái gì đã truyền cảm hứng cho bản thân cô?
Hẳn là có rất nhiều, nhưng sẽ là không đủ nếu cô không có một người bạn đời yêu thương và luôn sát cánh cùng cô trong cuộc chiến với bệnh tật, và đám cưới đã vẫn diễn ra như dự tính, không màng đến cái kết quả xét nghiệm ung thư kia. Sẽ là không đủ nếu cô không có một gia đình luôn bên cạnh cô trong bất cứ hoàn cảnh nào. Sẽ là không đủ nếu cô không có những người bạn luôn đồng hành không mệt mỏi trong cuộc sống và trong những dự án cộng đồng. Điều này cho thấy, chúng ta không nhất thiết phải chiến đấu với nỗi sợ một mình, hãy tìm nguồn động viên khi cần thiết.
Là bạn, bạn sẽ đối mặt với nỗi sợ của mình như thế nào?
Huỳnh Thị Ngọc Hân