Bố mất sớm, mẹ không được nhanh nhẹn và linh hoạt như mọi người nên kinh tế khó khăn mãi, cả nhà chỉ bám vào mấy thước ruộng. Mọi việc lớn bé đều tôi đứng ra lo nghĩ và thực hiện, mẹ chỉ im lặng.
Tôi học đại học, phải vay vốn nhà nước để hoàn thành chương trình học, ra trường đi làm tới nay đã được 7 năm. Năm đầu ra trường tôi làm công nhân để gom tiền trả nợ 50 triệu (vay đi học). Những năm sau tôi làm văn phòng với mức lương eo hẹp, số tiền ấy đủ lo cho bản thân ăn ở, gửi về phụ giúp mẹ ở quê cũng như hỗ trợ chị gái lấy chồng xa đang gặp khó khăn.
Mẹ tôi làm nông nghiệp, một năm 3 vụ mùa, có vụ mất trắng, có vụ lỗ. Chị tôi lao động tự do nên lấy chồng xong cũng khó khăn, con cái bệnh tật nên tôi cũng giúp đỡ tiền mỗi tháng. Mới đây, tôi gặp lại người bạn sau 10 năm xa cách, bạn cạnh nhà, khá thân. Ngày ấy bạn và tôi học chung lớp cấp 3, tôi đứng đầu trường còn bạn rớt tốt nghiệp. Sau 10 năm, bạn đã có một cửa hàng bán linh kiện điện thoại nhỏ với thu nhập tầm 50 triệu mỗi tháng, có trong tay tầm 3 tỉ bất động sản, có vợ và con hai con. Sau khi hỏi chuyện, bạn hỏi tôi có góp tiền để đầu tư không. Tôi bảo bao năm qua đi làm chỉ gom góp được tầm 200 triệu, bạn bất ngờ, bảo học hành ra mà sao kiếm ít tiền như vậy, còn thua bạn ở nhà làm công nhân rồi học nghề điện thoại. Bạn rủ tôi bỏ nghề về làm cùng để đổi đời vì biết tôi nghèo.
Hiện tại tôi làm quản lý cấp thấp cho một doanh nghiệp Mỹ được 6 tháng, thu nhập hơn 20 triệu/tháng, đủ trang trải cuộc sống và lo cho mẹ cũng như giúp đỡ chị gái. Có điều nhìn qua bạn bè thấy mình thật thua kém về tiền bạc, sự nghiệp và gia đình. Tôi cảm thấy mình như kẻ thất bại trong cuộc sống, áp lực và stress mấy hôm nay. Tôi có phải kẻ thất bại? Xin mọi người hãy cho lời khuyên.
Khải
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc