Chương 41: Ở nơi anh không thể tìm thấy
Cô mặc kệ nỗi đau không cưỡng được, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt, tuôn rơi như mang theo nỗi đau trong cô. Chuyến bay sớm này rất ít người, bên cạnh cô không có ai, điều đó thật tốt. Cô ngồi ở hàng ghế cuối cùng, tự do, thoải mái trút nỗi đau đè nén bấy lâu qua hai hàng lệ mà không phải lo sợ, ngại ngùng ai đó trông thấy mình trong thảm cảnh này.
Triệu Tiểu Manh khóc từ lúc máy bay cất cánh, đến lúc hạ cánh nước mắt mới ngừng rơi. Cô thấy dường như lần này cô đã khóc cạn nước mắt. Mở túi xách lấy chiếc kính râm đeo lên, cô xách vali bước xuống máy bay. Khuôn mặt lấy lại sự tươi tỉnh, cô hiên ngang bước đi, vẫn là một Triệu Tiểu Manh xinh đẹp và thanh cao như vốn có. Vừa xuống máy bay cô đã thấy cái nóng táp vào mặt, dù là buổi sáng nhưng mặt trời ở Tam Á đã chào đón cô bằng những tia nắng chói chang, nóng bức.
Tiểu Manh bắt taxi tới một khách sạn nằm bên bờ biển mà cô đã tìm thấy trên mạng. Cô nhanh chóng đặt phòng, vẫn là một gian phòng có ban công rộng lớn nhìn ra biển. Mang hành lý lên phòng, cô mệt mỏi nằm xuống chiếc giường đôi rộng rãi, lúc bấy giờ cô mới cảm nhận rõ toàn thân mỏi rã rời, không còn sức nhấc mình lên nữa. Tiếng sóng biển qua cửa sổ vang đến tai cô, cô còn ngửi thấy cả cái vị mặn chát theo gió đưa vào, hương vị này khiến trái tim đang chao đảo của cô bình yên lại, đây chính là hương vị của biển.
Khép mình lại tận hưởng cảm giác thân quen mà biển đem đến, chính là hương vị này, Triệu Tiểu Manh hiểu mình chọn nơi đây quả thật không sai chút nào, chính là đây, nơi cô chọn lựa. Thiếp đi một lúc, Tiểu Manh thấy dần lấy lại sức lực. Cô lấy quần áo chuẩn bị đem đi tắm, trút bỏ bộ quần áo mùa đông trên người. Đây là một căn phòng rộng, phòng tắm cũng được bài trí đẹp đẽ và sang trọng, vòi tắm mạ vàng có tác dụng phun nước mát xa, bồn tắm rộng đủ chỗ cho vài người, tất cả khiến tâm trạng Tiểu Manh thoải mái, vui vẻ hơn. Xem ra hưởng thụ cuộc sống vật chất thực sự mang đến cho con người ta cảm giác hạnh phúc. Nghĩ đến đây, Tiểu Manh thấy lòng mình đột nhiên nguội lạnh.
Nếu không vì tờ phiếu xét nghiệm đó, liệu Tiểu Manh có chịu tiêu tiền như thế này không? Cô mỉm cười lắc đầu, câu trả lời cô biết rõ, chắc chắn là không. Ngày tháng phía trước còn dài, nên tiền càng nhiều càng tốt, có như thế bản thân mới có cảm giác an toàn, mới cảm nhận được cuộc sống còn có ý nghĩa. Tiểu Manh khép mắt lại, cảm nhận sự dễ chịu khi ngâm mình trong bồn tắm. Những tia nước đan xen nhau, tưới tắm thân thể cô, dịu dàng xoa bóp, khiến tinh thần cô dịu lại, lớp bọt dày ôm lấy thân thể cô, mềm mại và tinh nghịch ôm lấy bầu ngực, nó khiến lòng cô dấy lên một cảm giác quen thuộc. Dường như đó là bàn tay Hạ Tử Kiến đang nhẹ nhàng vuốt ve, có thể cô nhớ lại điều đó như một thói quen. Cô nín thở lặn ngụp xuống nước, xong rút cuộc không chịu được phải ngồi lên ho sặc sụa, cô đẩy hết nước trong miệng ra. Cảm giác ngạt thở ấy khiến con người ta biết thế nào là trạng thái khi cận kề cái chết. Lòng cô đột nhiên trống trải hơn. Tiểu Mạnh nhanh chóng bước ra khỏi bồn, xả lại nước sạch rồi quấn khăn tắm, cô chẳng còn tâm trạng đùa nghịch với nước. Tóc vẫn còn ướt sũng nhưng cô chẳng buồn lau, cứ thế nằm ra giường, nước mắt tưởng như đã khô cạn lại bắt đầu tuôn ra.
Hạ Tử Kiến, em mới rời xa anh chỉ một ngày, mà sao em đã nhớ anh thế này, em phải làm sao để quên được anh đây? Tiểu Manh đau đớn nhớ tới Tử Kiến.
Trong khi Tiểu Manh đang quằn quại trong nỗi nhớ Hạ Tử Kiến thì anh đang chạy đôn chạy đáo khắp nơi tìm con gái của mình. Khi trở về nhà nhìn thấy chiếc ảnh trên máy tính và bức thư để lại, anh suýt phát điên. Con gái đã mang đi hộ chiếu lúc về nước, điều này khiến anh nhớ tới người vợ trước của mình đang ở nước ngoài, nhưng khi anh gọi điện sang đấy, Khương Phong mới biết việc con gái bỏ đi, chưa đầy một phút sau, vì chuyện con gái, hai người đã cãi nhau. Khương Phong muốn báo công an nhưng Hạ Tử Kiến không đồng ý. Qua điện thoại không thể giải quyết rõ ràng được, nên Khương Phong vội vàng đặt vé máy bay về nước để tìm con. Cô để lại người chồng Mỹ của mình một tờ giấy nhắn, rồi lập tức ra sân bay. Lần này cô không muốn vì chuyện hôn nhân mà đánh mất con gái.
Hạ Tử Kiến không bất ngờ vì việc Khương Phong đột ngột về nước. Anh hiểu cô về để hỏi tội anh, rõ ràng là con gái mất tích khi ở cùng anh, tội này anh không thể không nhận. Trước khi lên máy bay Khương Phong đã nhắn tin cho anh, đợi tôi về nước. Tốt nhất Tử Kiến nên tìm thấy con gái trước khi cô về đến nhà, nếu không cô sẽ không để anh yên. Khương Phong cố tình nói đến việc về nhà khiến Tử Kiến lo sợ, tuy nhiên vì phải gấp gáp tìm con gái nên anh không thể tiếp tục suy nghĩ, anh và Châu Kiệt đã tìm kiếm trên máy tính nhà anh cuối cùng cũng tìm ra vết tích Hạ Bối Bối từng lên trên mạng. Sau đó qua việc phục hồi tư liệu, Châu Kiệt biết được Hạ Bối Bối đã tới Lệ Giang - Vân Nam, thậm chí có thể biết được chính xác số phòng ở nhà trọ Thanh Niên mà Bối Bối từng đặt qua điện thoại cố định.
Hạ Tử Kiến tìm đến được một thị trấn nhỏ ở Lệ Giang thì người đã mệt lử, vừa may bắt gặp Hạ Bối Bối đang vác một ba lô to từ nhà trọ đi ra, trông thấy bố cô đột nhiên ngây người dừng lại: "Bố! Sao bố lại đến đây?". Cô lúng túng, toàn thân lại có cảm giác bực dọc.
"Tại sao bố đến đây?".
"Con còn hỏi à? Con lớn rồi nhỉ! Con học kiểu bỏ nhà đi, con làm mọi thứ náo loạn cả lên, con vui lắm hả?", Hạ Tử Kiến mặt hầm hầm hỏi.
Từ bé tới lớn chưa bao giờ Bối Bối thấy bố mình giận thế này. Cô biết lần này mình đã đi quá giới hạn, trong lòng vô cùng sợ hãi: "Bố... Con...". Nước mắt cô rơi xuống, khóe mắt đỏ dần lên.
Tử Kiến thấy thế không cất nổi lời trách mắng con gái, anh đưa tay vuốt lại mái tóc rối bời của con gái: "Bối Bối, tại sao con lại cho rằng bố không yêu con, không cần con nữa?". Anh thấy chua xót khi nghĩ tới lá thư mà Bối Bối để lại. Anh kéo con gái ngồi xuống chiếc ghế của nhà trọ.
Bối Bối ngoan bỏ chiếc túi ngồi xuống cạnh bố cô, Tử Kiến âu yếm ngắm nhìn khuôn mặt xinh xắn của con gái: "Bối Bối, những chuyện trước kia chúng ta không nhắc lại nữa, bây giờ con về nhà với bố nha?"
“Nhưng con mới đến đây hai ngày chơi vẫn chưa đã”. Bối Bối cong môi nũng nịu.
“Nếu bây giờ con cùng bố ra sân bay thì sẽ kịp đón mẹ con”. Tử Kiến cười đầy ẩn ý.
“Mẹ? Mẹ về nước hả bố?”. Bối Bối ngạc nhiên quá, suýt chút nữa làm đổ cốc sữa trước mặt.
“Từ từ đã nào” - Tử Kiến nhanh tay đỡ cốc sữa - “Dĩ nhiên là thật rồi. Đã bao giờ bố lừa con chưa?”
Đôi mắt háo hức của Bối Bối khiến Tử Kiến thoáng chút buồn. Cha mẹ chia tay nhau, người tổn thương sâu nhất chính là con cái.
“Thật hả bố? Vậy chúng ta còn chờ gì nữa. Mau đi thôi bố”. Bối Bối vội vã đứng dậy, đeo ba lô lên.
“Bây giờ còn sớm" - Tử Kiến cười và nói - "Con còn phải về phòng lấy đồ nữa”. Bối Bối ngại ngùng lè lưỡi cười thật tươi.
Hai cha con làm thủ tục trả phòng xong, cười cười, nói nói ra sân bay Lệ Giang. Thật may họ nhanh chóng mua được vé về thành phố. Ngồi trên máy bay, Bối Bối vì mệt quá mà từ từ thiếp đi. Tử Kiến giờ đây sau khi đã trải qua nỗi hoang mang khi Bối Bối bỏ đi, rồi đến sự an tâm khi tìm thấy con gái, mới có thể nén nỗi đau khi nhớ tới người con gái mà chỉ nghĩ đến thôi tim anh như có ngàn mũi dao xuyên qua. Người đó là Triệu Tiểu Manh với tính khí thất thường ngang bướng, với đôi mắt long lanh như nước, với sức hấp dẫn không cưỡng lại được...
***
Chờ cả buổi sáng cuối cùng Sử Đông cũng tóm được Triệu Tiểu Lâm dưới lầu. Mấy hôm nay Tiểu Lâm tránh mặt.
Qua bạn bè, Tiểu Lâm đến sân bay dò tìm nhưng vẫn không có ghi chép gì về chuyến bay Tiểu Manh đã đi. Lẽ nào nó vốn không rời khỏi đây?
“Bố mẹ, chúng ta đừng tranh luận nữa. Việc này cứ giao cho con". Cả buổi sáng Tiểu Lâm nghe hai người tranh luận, cuối cùng không chịu được phải lên tiếng. “Con đi làm đây”, cô nói rồi đẩy cửa bước xuống lầu.
Cô bước đi mang theo tâm trạng phiền muộn, đột nhiên một bóng đen chắn trước mặt cô, cô giật mình ngẩng đầu lên. “Là anh?”, Tiểu Lâm cúi mặt xuống. Đây chính là người mà cô không muốn gặp nhất.
“Tiểu Lâm, chúng ta nói chuyện một lát được không?”. Sử Đông có chút nài nỉ. Thần thái anh ủ rũ, sắc mặt nhợt nhạt. Những ngày không có Tiểu Lâm đối với anh dài đằng đẵng.
“Tôi không rảnh, tôi còn phải đi làm”. Tiểu Lâm trả lời lạnh lùng, không chút cảm xúc.
Tim Sử Đông nhói đau, anh chớp mắt cố xua đi cảm giác cay xè: “Tiểu Lâm, lẽ nào chúng ta cứ thế này kết thúc sao? Tiểu Lâm, anh xin em hãy cho anh thêm một cơ hội, cũng là cho chúng ta một cơ hội”.
“Tôi thực sự không có thời gian, tôi đi trước đây”. Cô toan quay lưng đi thì anh giữ chặt lấy tay cô: “Tiểu Lâm, em thật sự nhẫn tâm vậy sao?”. Mắt anh đã đỏ hoe.
“Sử Đông, bây giờ tôi không còn tâm trí đâu mà nói chuyện của chúng ta. Chuyện của Tiểu Manh cũng đã đủ làm gia đình tôi loạn lên rồi, anh đừng làm mọi thứ phức tạp lên, có được hay không?”
Tiểu Lâm nói liền một hơi, muốn rút lại cũng không được nữa rồi.
“Tiểu Manh? Tiểu Manh xảy ra chuyện gì?”. Quả nhiên vừa nghe xong anh đã hỏi dồn dập.
Nhắc tới Tiểu Manh, Tiểu Lâm nhất thời không kiềm chế được cảm xúc của mình. Lúc ở nhà cô đã giấu kín tin tức vì sợ bố mẹ lo lắng. Bây giờ thì không giấu nổi nữa rồi.
“Tiểu Manh mất tích mấy ngày nay rồi. Chúng tôi tìm thế nào cũng không thấy”. Đứng trước Sử Đông, cô bỗng thấy lưu luyến.
Lúc này, Sử Đông không muốn nhắc tới chuyện của hai người. Anh kéo tay Tiểu Lâm: “Chúng ta vào xe nói chuyện nào”. Sử Đông vừa nói vừa đẩy Tiểu Lâm vào trong xe. Tiểu Lâm chưa kịp phản ứng gì đã ngồi gọn trong xe của Sử Đông.
“Tôi còn phải đi làm”. Tiểu Lâm đẩy mạnh cửa xe toan bước xuống.
“Để anh đưa em đi. Anh cũng là bạn của Tiểu Manh, lẽ nào anh không nên biết chuyện của cô ấy?”
Sử Đông nhân lúc Tiểu Lâm nhất thời hoảng loạn anh đã đẩy được cô lên xe nhưng anh lại biểu hiện ra dáng vẻ đường đường chính chính, khiến người đi đường chẳng có lấy làm lạ.
Tiểu Lâm không nói thêm nữa. Mặc dù trong lòng cô vẫn giận anh nhưng cô hiểu rõ cô tránh không nổi lưới tình mà anh đã giăng ra. Tuy thế cô vẫn giận chính bản thân mình.
“Em nói Tiểu Manh đã mất tích mấy hôm rồi?”. Giọng anh trở nên nghiêm túc và đầy lo lắng.
“Bốn ngày rồi”. Tiểu Lâm buồn rầu trả lời.
“Bốn ngày? Tại sao bọn anh không biết? Tại sao Hạ Tử Kiến không nói một tiếng nào?”
Sử Đông vô cùng ngạc nhiên. Sáng hôm ý bọn anh ăn phở xong thì bọn anh ai về nhà nấy, không liên lạc gì, ai ngờ lại xảy ra chuyện này.
“Hạ Tử Kiến? Tôi không còn rõ anh ta có biết Tiểu Manh mất tích không nữa. Trước khi đi Tiểu Manh để lại một bức thư, nói rằng mọi người đừng tìm nó, nó muốn tĩnh tâm một thời gian”.
Lúc này, Tiểu Lâm mới nhớ ra, mấy ngày nay cô mải tìm tin tức của Tiểu Manh mà quên liên lạc với Tử Kiến.
“Em chưa nói chuyện này với Tử Kiến à?”. Sử Đông đột nhiên phanh gấp, anh thấy chuyện này có vẻ nghiêm trọng.
“Chính Tiểu Manh đề nghị đừng để mọi người biết chuyện”. Tiểu Lâm trả lời nhanh, vốn có chút mâu thuẫn giờ lại càng nặng nề hơn.
“Rốt cuộc Tiểu Manh xảy ra chuyện gì?”, Sử Đông hỏi.
“Mọi người trong gia đình tôi đều không biết, bố tôi sắp phát điên rồi. Tôi thấy Tiêu Lâm biết chuyện gì đó nhưng cô ấy nhất định không nói?”. Tiểu Lâm tỏ ý nghi ngờ.
“Vậy chúng ta đến tìm Tiêu Lâm nhé?”. Sử Đông vội quay đầu xe nhưng Tiểu Lâm đã vội ngăn lại.
“Tôi còn phải đi làm. Hay anh đi một mình đi được không?”
“Em không thể xin nghỉ một ngày ư?”. Sử Đông nhất thời mất bình tĩnh, gắt lên với cô.
“Không được. Hôm nay tôi còn có một cuộc hẹn nhất định phải đi”. Nhắc đến công việc, Tiểu Lâm vốn rất có trách nhiệm.
“ Ừ, vậy buổi trưa anh đến đón em nhé?”, Sử Đông được thể nói luôn.
“Không cần. Có tin gì anh gọi điện báo cho tôi là được rồi”. Tiểu Lâm vẫn chưa tha thứ cho Sử Đông.
Nhìn khuôn mặt ngang bướng cố chấp của Tiểu Lâm, Sử Đông đành thở dài: “Thôi được rồi. Có tin gì anh sẽ báo cho em”. Sử Đông dừng xe trước sảnh trung tâm tư vấn của Tiểu Lâm. Tiểu Lâm cứ thế đẩy cửa bước xuống, không thèm nhìn anh lấy một cái. Cô biết rõ ánh mắt đau buồn của Sử Đông đang dõi theo, dán chặt vào lưng cô nhưng cô cố gắng không quay đầu lại.
Còn tiếp...
Giang Vũ Hạm
(Tiểu thuyết Không thể yêu của nhà văn Trung Quốc Giang Vũ Hạm, do Hồng Tú Tú dịch, Nhà xuất bản Thời Đại ấn hành. Giữ bản quyền tác phẩm Hồng Tú Tú).