Từ nhỏ, hầu như ngày nào tôi cũng chứng kiến cảnh bạo lực gia đình, những trận đòn roi vô lý do từ ba với các thành viên trong nhà. Những tiếng gào khóc, kêu la cầu cứu của mẹ và chị gái khiến tôi càng thêm ám ảnh. Bây giờ nhớ lại tôi cũng không khỏi rùng mình. Tôi viết bài này không có ý trách móc ai, chỉ thấy buồn cho số phận của gia đình mình.
Chị gái tôi nhiều lần bỏ học, không dám đến trường vì mặc cảm với bạn bè, bị bạn bè trêu chọc, chế giễu, cười khinh. Còn tôi ham học hơn, dù nhiều lần hứng trọn những trận đòn roi, trải qua nhiều tổn thương sâu sắc nhưng vẫn đến lớp đều đặn. Nhận thức được hoàn cảnh của mình quá trớ trêu, tôi càng cố gắng, chăm chỉ nhiều hơn trong học tập và quyết tâm sẽ không bỏ học giữa chừng. Chị gái tôi chọn cách hy sinh, quyết định rời ghế nhà trường sớm để tôi được học đến nơi đến chốn, theo đuổi ước mơ. Rồi chị tôi đi lấy chồng. Cũng phải thôi, tuổi thơ của chị đã quá bất hạnh nên cần một nơi để gửi gắm tấm thân. Chị cá cược hạnh phúc của mình mà không một chút do dự, nhắm mắt trao cả cuộc đời cho người hàng xóm gần nhà, người hiểu rõ hoàn cảnh của chị em tôi. May mắn cũng mỉm cười với chị khi được chồng yêu thương, chiều chuộng, quan tâm và chăm sóc gia đình. Giờ anh chị có 2 nhóc tỳ rất bụ bẫm, đáng yêu, cuộc sống hôn nhân viên mãn.
Còn tôi? Tốt nghiệp lớp 12 xong, không một chút do dự, tôi xách ba lô lên Sài Gòn học tập và làm việc, đến giờ được gần 10 năm rồi. Đối với tôi, chuyến đi xa này giống như một sự giải thoát. Thế nhưng, nỗi khổ chưa dừng lại ở đó. Mẹ ở nhà không yên được với ba, nhiều lần bị chửi bới, đánh đập vô cớ, cuộc sống càng ngày càng rơi vào bế tắc, mọi thứ gần giống như địa ngục. Tôi quyết tâm đưa mẹ lên Sài Gòn sống cùng từ khi mới đi được nửa chặng đường đại học, bao nhiêu thứ phải lo toan. Với suy nghĩ sống được ngày nào hay ngày nấy, hai mẹ con cứ thế lay lắy qua ngày, có rau ăn rau, có cháo ăn cháo. Tiền lương công nhân của mẹ và tiền làm thêm của tôi sau mỗi tháng chẳng còn dư đồng nào. Có tháng, tôi không còn tiền trả phòng trọ, chủ nhà cũng hiểu hoàn cảnh, thương tình mà cho nợ.
Tôi cố học giỏi, nhận được nhiều học bổng của trường và các mạnh thường quân, có nơi còn tốt bụng tài trợ tiền học cho tôi suốt 4 năm đại học. Số tiền học bổng tôi cũng để dành đóng học phí và trang trải chi phí cho hai mẹ con. Sau tất cả, cuối cùng tôi cũng cố gắng được đến ngày tốt nghiệp. Tôi quyết định ở lại Sài Gòn lập nghiệp. Dù công việc lúc đầu khá bấp bênh và nhiều vất vả, mức lương cho sinh viên mới ra trường chẳng được bao nhiêu, lại không có chế độ gì nên cuộc sống của tôi càng khó khăn hơn. Khoảng thời gian đó lại giúp tôi nhận ra nhiều điều, hiểu được thế nào là cuộc đời. Nhờ vậy, tôi trưởng thành, cứng cáp, mạnh mẽ hơn, bản lĩnh và tự lập hơn.
Giờ cuộc sống của tôi ổn định, nhưng mỗi lần nghĩ đến chuyện lập gia đình là lòng không khỏi ngổn ngang, nhiều cảm xúc khó tả. Tôi bị ám ảnh quá lớn chuyện gia đình, sợ không may lại đi vào vết xe đổ đó. Tôi không có đủ sức chịu đựng như mẹ, không thể cắn răng gìn giữ cuộc hôn nhân vốn dĩ không hạnh phúc đó hơn 30 năm trời. Mẹ đã âm thầm chịu khổ để lo cho chị em chúng tôi cuộc sống tốt nhất, vì thế tôi không dám cá cược hạnh phúc của đời mình với ai. Tôi nhiều lần khát khao hạnh phúc, muốn có tổ ấm riêng, có người chồng hết mực yêu thương vợ con. Nhiều lúc tôi nghĩ, mình có đòi hỏi quá đáng lắm không? Có phải tiêu chuẩn về hạnh phúc của mình cao quá?
Tôi từng bị mối tình đầu chia tay trong im lặng, mãi sau này mới biết lý do thông qua một người bạn của anh, đó là anh chê tôi trẻ con, không biết tự chăm sóc bản thân, cái gì cũng gọi làm phiền khiến anh mệt mỏi. Sau lần đó tôi hiểu được mình nên sống như thế nào, cư xử ra làm sao và biết tự giải quyết mọi chuyện. Trong mối quan hệ hiện tại, tôi rất sợ làm phiền người yêu; sợ phải kể lể, than thở với anh về cuộc sống, công việc, cảm xúc. Tôi chọn cho mình cuộc sống tự lập, làm mọi việc dù có người yêu. Tôi sống khép kín hơn, hầu như không chia sẻ bất kỳ điều gì với người yêu. Tôi bị sốt nặng cũng cố uống thuốc cho qua, bị té xe đến bầm hết cả tay chân cũng cố giấu vì sợ anh lo. Anh đi chơi hay đi đâu tôi cũng không hỏi, không gọi. Tôi chưa từng hỏi về các mối quan hệ của anh, rất sợ một ngày nào đó anh lại to tiếng rằng tôi can thiệp quá sâu vào cuộc sống riêng tư của anh.
Tôi thật kém cỏi, có phải không, ngay cả đến hạnh phúc của mình cũng không dám giành lấy. Nhiều lúc tôi thầm nghĩ, có khi nào mình quá ác với một đứa trẻ nếu lỡ sinh nó ra mà không thể mang lại cho nó một cuộc sống đủ đầy, ấm no, hạnh phúc? Nghĩ đến đấy thôi nước mắt tôi lại trào ra. Có phải tôi sinh ra trên đời này là một ngôi sao xấu? Tôi chỉ muốn tâm sự, không có ý trách gia đình, bởi suy cho cùng tôi còn may mắn hơn bao người khác, còn đầy đủ ba mẹ và họ vẫn khỏe mạnh. Mong được sự sẻ chia của các bạn.
Thi
Độc giả gọi vào số09 6658 1270để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc