Dù đi đâu tôi cũng nhớ về khung cảnh cái chiều mưa ấy, xe lẳng lặng chạy trên freeway đồi núi trập trùng, mọi người trong xe im lìm say ngủ, cảnh cuối thu sang đông mưa buồn khôn tả. Tôi thích những gì khẳng khiu trơ trụi buồn bã, như thích những cái gì sexy bốc lửa tựa mắt anh Jun Jin Moo. Đặc biệt, thích mấy cái trạm dừng chân trên đường cao tốc của Hàn, sạch sẽ hối hả, một chút đông đúc giữa quạnh hiu.
10h đêm, bên ngoài khách sạn Commodore, mưa vẫn nặng hạt.
Commodore nằm ở một vùng quê yên ả, xa nơi dân cư. Nghe nói trường Kyung Hee là một nơi tuyệt đẹp, nhưng nhìn 4 phía chỉ thấy đêm đen. Tôi mở cửa nhìn ra bao lơn ven hồ, mưa thánh thót rơi trên những chùm lá kim, không nghe tiếng lộp độp như trên tàu lá chuối.
Từ bar vọng ra tiếng nhạc jazz uể oải. Jazz bao giờ cũng kích thích, nhất là trong đêm mưa vắng. Cô ca sĩ mắt huyền như người digan cùng anh trọc đầu chơi sax, một bản gì đó rất quen mà tôi không muốn nhớ. Những ngọn đèn lồng đỏ treo cao lơ lửng bên hàng lan can đá lao ra mặt thung tĩnh lặng. Những đèn lồng Hội An -Nhật - Tàu - Hàn... khiến tôi không hề phân biệt được. Tôi chỉ thấy đỏ như tình yêu u ám, thấy buồn và sầu như một nàng cung nữ, tối tối ngồi đợi xe để đi qua.
Tôi đi ngẩn ngơ ra chỗ khúc ngoặt, chợt nghe thấy những tiếng thở dài gấp gáp bên bức tường gạch xưa, như trong bài hát Pháp Je t'aime moi non plus. Khung cảnh trĩu nước, khiến tôi lại nhớ đến truyện Paustovski.
Tôi đi vào tiền sảnh vắng lặng, ngồi vào ghế, nhìn sang bar và thấy anh đầu trọc đánh mắt cười. Trời mưa, tỉnh lạ, nhạc buồn làm tôi lại ngập tràn ham muốn được uống một cái gì đó: cà phê, trà nóng hay rượu mạnh?. Nhưng tôi đã không vào bar, không phải vì tiếc 10 USD mà vì muốn hưởng thú nghe nhạc chầu rìa, dưới trời mưa lạnh. Trời lạnh nhưng lòng nóng và thèm một bàn tay.
Tại sao tôi lại ngồi đây? Phải chăng chờ đến ngày mai đi thăm những lăng mộ cổ Tumuli? Mình có biết những ai đã nằm trong đó đâu. Mình chưa đọc một truyện nào của Hàn. Kiến trúc dân gian Triều Tiên mình hầu như chẳng biết gì. Những hàng cột đá lan can như những linga. Lúc ấy, nhạc đã chuyển sang Người yêu dấu ơi, Sayonara. Và mình cũng sắp say goodbye với xứ này khi chưa kịp quen. Càng gần đến lúc xa, càng không ngủ được.

Tôi lên phòng bó gối nhìn ra mặt hồ đêm mù mưa, chờ đến khi ánh lê minh ửng một màu yếu ớt trên hồ. Thuốc lá Hàn rất nhẹ, như một tiếng thở không sâu. Sáng mới thấy xung quanh hồ là núi. Ở đâu trên đất này cũng thấy đồi núi trập trùng.

Tôi đã thức một mình suốt bao đêm mưa. Thức một mình để rồi mai chia tay, biết đến bao giờ lại ngồi nghe mưa nơi xứ lạ suốt đêm. Mấy ngày nay cả đoàn đã quay cuồng tham quan seminar, shopping, đằng đẵng trên ôtô và hớn hở nhìn những tấm bảng sale off 10.000W qua cửa kính xe. Nhưng tôi vẫn cố tìm dáng núi. Thật là tuyệt vời khi nhìn đâu cũng thấy núi. Nhất là hôm Seoul trời nắng, từ cửa sổ khách sạn nhìn thấy ánh tà huy rực rỡ trên đỉnh Namsan.
| Cuộc thi 'Hàn Quốc hành trình kỷ niệm' do Báo điện tử VnExpress phối hợp với Tổng cục Du lịch Hàn Quốc tại Việt Nam tổ chức, bắt đầu từ ngày 1/7 đến 15/8. Độc giả gửi bài dự thi tại đây. |
Thượng Nhã