Mẹ tôi là một người phụ nữ cứng rắn, bản lĩnh và nghiêm khắc. Có lẽ vì đặc thù của công việc kinh doanh nên mẹ như vậy. Tôi tuyệt nhiên chưa bao giờ thấy mẹ yếu đuối hay đầu hàng trước bất kỳ hoàn cảnh nào. Tôi là người cảm nhận rõ tất cả điều đó.
Là con gái nên tôi thật sự tủi thân vì chưa bao giờ cảm nhận được sự dịu dàng từ vòng tay của mẹ. Tôi cũng chưa bao giờ nhận được một cái xoa đầu bỏng cháy yêu thương, hay chỉ là một lời động viên khích lệ từ mẹ. Mẹ luôn đẩy tôi ra thật xa sự chở che của mẹ và để tôi tự mình đối diện với những khó khăn.
Mẹ luôn nghiêm khắc với tôi nhưng là người thương tôi nhất. |
Trong ký ức của tôi về mẹ lúc nào cũng hiện lên hai chữ "không được". Còn nhớ khi tôi học lớp 6, có chơi với bốn người bạn. Chúng tôi lập thành nhóm "Ngũ long công chúa", cũng là năm người đứng đầu lớp về thành tích học tập. Khi tôi hí hửng chạy về khoe thành tích với mẹ, mẹ nghiêm nghị nói: "Nhóm có năm đứa mà đứng thứ năm, có gì đâu mà vui vậy". Năm sau, tôi vươn lên vị trí thứ tư thì mẹ bảo: "Năm đứa mà hơn có mỗi một người thì có gì là giỏi giang". Năm sau nữa, tôi leo lên thứ ba thì mẹ lại trách: "Vẫn còn kém xa người ta, đừng có mà mừng".
Học kỳ năm kế tiếp, tôi dẫn đầu lớp nhưng đồng hạng với một đứa trong nhóm. Mẹ vẫn không hài lòng. Bất cứ khi nào tôi té ngã, tôi đều nhận được một câu: "Làm việc gì cũng phải cẩn thận, vô ý quá".
Tôi là đứa hay thắc mắc nhưng mỗi lần hỏi mẹ là y như rằng: "Tư duy trước rồi hãy hỏi. Nếu có thể tự trả lời thì đừng hỏi"... Mỗi lần đọc tin tức, tôi thấy có gì hay đều kể mẹ nghe. Khi đó tôi bị mẹ la: "Tối ngày cứ để tâm hướng ra ngoài, cứ vui buồn xa xôi, nhìn lại tâm mình đi". Tôi làm chuyện gì mà đổ bể là vầy nhé: "Sao lúc nào cũng bất cẩn vậy?"
Thỉnh thoảng đi du lịch, hội nghị xa ba bốn ngày, tôi nhớ mẹ, thương mẹ ở nhà tất bật một mình với sổ sách kinh doanh. Tôi gọi về thăm mẹ, hỏi mẹ có nhớ tôi không, mẹ làm có mệt không? Mẹ tôi ở đầu dây bên kia sẽ ngân nga điệp khúc: "Rảnh quá à! Đi chơi thì lo đi chơi, đừng có ở nơi này mà vọng về nơi kia...".
Còn nhiều điều tôi không thể kể hết. Đôi lúc tôi bực quá, hỏi mẹ: "Mẹ ơi, sao con chẳng thấy lúc nào mẹ la chị dâu? Còn con, cái gì cũng không được, cái gì cũng không tốt, sao con giống con dâu mẹ quá à?". Mẹ tôi trả lời vậy nè: "Con dâu là con người ta, mình phải dạy bảo từ từ, nếu mình la biết nó có hiểu là mình thương hay nghĩ rằng mình ghét bỏ". Ủa, hóa ra mẹ la tôi hoài là mẹ thương tôi dữ lắm luôn đó hả?
Mẹ không ôm tôi vào lòng ngay cả ngày vu quy. Khi tôi hỏi: "Mẹ ơi, con lấy chồng rồi mẹ có buồn không?". Vẫn là sự lạnh lùng thường trực: "Cô lo cái thân của cô đi, ai rảnh đâu mà buồn, tôi bận... niệm Phật rồi". Nhưng mẹ đã một lần không thể che giấu cảm xúc của lòng mình trước tôi, lúc tôi đề nghị: "Mẹ ơi, mẹ thích hình cưới nào để con phóng to treo nơi mẹ làm và ngắm con cho đỡ nhớ". Đột nhiên mẹ quay mặt đi và khóc. Nhưng trong sự yếu đuối của lòng mình, mẹ vẫn cố tỏ ra lạnh lùng với tôi: "Không hình gì hết, tôi không thích". Nhưng mẹ ơi, con biết từ trong sâu thẳm, mẹ làm tất cả vì chỉ muốn tốt cho con.
Mẹ không muốn tôi là một đứa mềm yếu, ỷ lại và nhỏ bé. Mẹ không muốn tôi bước chân về nhà chồng với hành trang trĩu nặng nhớ thương bằng cách quay lưng đi hờ hững không một cái nhìn âu yếm, trìu mến, bịn rịn lúc chia tay. Tôi yêu mẹ nhiều, chắc là mẹ biết dù tôi cũng không một lần nói yêu mẹ. Từ lúc nào cũng không biết, tôi như là bản sao của mẹ.
Chồng tôi nói: "Vợ giống hệt như mẹ luôn á, cái gì cũng không được". Tôi tủm tỉm cười và nghĩ đến đứa con gái tương lai sẽ có một bà mẹ chồng bất đắc dĩ ngay từ lúc mới sinh ra giống như tôi.
Mẹ ơi, mẹ có buồn không khi đọc những dòng này? Con chưa bao giờ viết về mẹ dù cảm xúc mẹ trong con là cả đại ngàn ngôn ngữ. Con không là ai giữ cuộc đời này, nhưng bằng sự giáo dục của mẹ, con nghĩ con là người có nhân cách và biết sống. Con của mẹ không khô khan mà giàu lòng trắc ẩn dù con biết tỏ ra đau khổ, xót thương cho một số phận nào đó. Mẹ thường khuyên con: "Nếu con thương họ thì hãy niệm Phật thật nhiều. Chỉ khi con có thể tự cứu lấy chính mình thì con mới có thể cứu họ".
Mẹ ơi, con không viết về mẹ không phải vì không yêu mẹ, mà vì:
"Ngôn ngữ trần gian như túi rách
Đựng sao đầy hai tiếng mẹ yêu
Với tay con níu thời gian
Thời gian lặng lẽ bay vào hư vô..."
(Trích trong bài giảng của Đại đức Thích Thiện Thuận)
Nhưng giờ đây, cảm xúc trong con dạt dào, trôi chảy. Con viết cho mẹ bằng cả tấm lòng con như đóa hồng kính dâng mẹ mỗi mùa Vu Lan. Con yêu mẹ thật nhiều!
Mai Thị Nhung