Bài thơ Nắng mới trích trong tập thơ Tiếng thu (1939), bản in trong Thi nhân Việt Nam như sau:
Mỗi lần nắng mới hắt bên song,
Xao xác, gà trưa gáy não nùng,
Lòng rượi buồn theo thời dĩ vãng,
Chập chờn sống lại những ngày không.
Tôi nhớ me tôi, thuở thiếu thời
Lúc người còn sống, tôi lên mười;
Mỗi lần nắng mới reo ngoài nội,
Áo đỏ người đưa trước giậu phơi.
Hình dáng me tôi chửa xoá mờ
Hãy còn mường tượng lúc vào ra:
Nét cười đen nhánh sau tay áo
Trong ánh trưa hè trước giậu thưa.
Bài thơ từng được đưa vào giảng dạy trong chương trình Văn học, bậc THCS. Một số bản in khác, từ "me" được in thành "mẹ".
Tác giả Lý Xuân Hoài, trong bài viết Người mẹ quê hương của nhà thơ Lưu Trọng Lư cho biết, nhà thơ làm bài thơ này khi đã xa mảnh đất Cao Lao Hạ quê ông. Thế nên, nhà thơ mới sinh nhớ cảnh quê, nhớ mẹ, mới phải "mường tượng" những hình ảnh đã xa.
"Đọc bài thơ, ta hết sức xúc động. Xúc động về những kỷ niệm tươi sáng về người mẹ đã khuất. Xúc động vì tâm trạng buồn thương mà không bi lụy của một người con sớm mồ côi. Và điều đặc biệt, người con ấy là Lưu Trọng Lư vốn đãng trí, hay quên, có thể nhầm thơ mình là thơ bạn, song với mẹ thì không bao giờ quên mà cứ luôn nhớ, nhớ như khắc, như in, nhớ rất cụ thể.
...Lưu Trọng Lư đi rất xa về quá khứ, tận thuở thiếu thời, lúc lên mười, cái tuổi chỉ biết ăn biết chơi. Ấy là vì cái tuổi lên mười của nhà thơ, mẹ còn sống, nhà thơ được gần mẹ, thấy rất rõ, nhớ rất đậm hình ảnh mẹ đưa áo ra giậu phơi mỗi khi có nắng mới.
Bài thơ kết thúc bằng việc dựng lại hình ảnh thật lúc còn đang sống của mẹ, từ bước đi dáng đứng đến nụ cười, hàm răng của một người mẹ Việt Nam tiêu biểu thời Lưu Trọng Lư: áo nâu đỏ, răng đen tuyền, hiền từ, kín đáo. Cái nét cười đen nhánh sau tay áo mà Lưu Trọng Lư tả thật gợi cảm và có duyên. Mẹ hiện về dần dần trong tâm trí nhà thơ và đọng mãi trong ký ức người đọc với ấn tượng khó quên", tác giả bình giảng.
Câu 4: Những câu thơ sau nằm trong bài thơ nào của Lưu Trọng Lư?
Đôi mắt em lặng buồn
Nhìn thôi mà chẳng nói,
Tình đôi ta vời vợi
Có nói cũng không cùng.