Khi sự nghiệp của tôi đang trên đà hồi phục, tôi không bao giờ nghĩ rằng thử thách lớn nhất lại đến từ một người mà tôi vô cùng yêu thương. Người bạn trai đầu tiên của tôi sau khi scandal nổ ra là người trưởng thành, hơn tôi đến 20 tuổi, có chỗ đứng trong xã hội và luôn chăm lo cho tôi. Tôi nhìn thấy ở anh một người đàn ông có thể nương tựa được. Đấy là người yêu duy nhất cho đến lúc này tôi có ý định thành hôn.
Khi tôi còn đang hoang mang trong cuộc chơi với những anh chị dân chơi, anh đã chỉ rõ cho tôi biết ai là người đáng chơi, ai thì không. Anh kéo tôi trở lại với cuộc sống bình thường, cho tôi cảm giác được trân trọng, yêu thương. Nhiều năm sau scandal, tôi và anh đi chơi trên một chiếc xe mui trần. Tôi muốn hít thở không khí trong lành nên bảo anh kéo mui lên. Tôi nghĩ: "Cũng đã lâu rồi mình không chường mặt ra đường mà không ngồi trong xe bít bùng hay đeo khẩu trang. Thử một lần xem sao". Nhưng đó là một sai lầm. Nhiều người đã nhận ra tôi. Và họ đã chạy theo rồi quay lại buông những lời miệt thị:
- Con Vàng Anh kìa.
Anh lập tức đóng mui lại, trấn an tôi:
- Kệ họ đi em.
Tôi biết anh có nhiều người phụ nữ khác ở bên ngoài, chứ không chỉ riêng tôi. Nhưng tôi vẫn chấp nhận điều đó. Tôi từng nghĩ mình không được quyền chọn lựa. Bây giờ ai chấp nhận yêu thương mình thôi đã là quý rồi. Có bao nhiêu người dám công khai yêu tôi vào thời điểm ấy cơ chứ. Tôi đã chấp nhận mắt nhắm, mắt mở, chấp nhận tổn thương nhiều khi ở bên người đàn ông ấy.
Nhưng có một điều khiên tôi vô cùng đau khổ: anh rất coi thường nghề nghiệp của tôi. Ngay từ khi biết tôi có ý định trở lại với nghệ thuật, trở lại một cách nghiêm túc chứ không phải chỉ là những buổi trình diễn ở bar, Quân đã phản đối tôi kịch liệt. Anh nói:
- Em còn muốn quay lại làm gì? Người ta sẽ không quên chuyện ấy đâu? Em sẽ không có tương lai gì đâu. Cửa đã đóng lại rồi.
Anh cũng rất coi thường những người làm trong ngành giải trí. Đã là thời đại nào, vậy mà quan niệm "xướng ca vô loài" vẫn còn hiện diện ở nhiều người. Những con người ấy thật lạ lùng. Đến bar vẫn quẩy, nhạc vẫn nghe, gái vẫn chơi, ấy vậy mà họ khinh ca sĩ và coi thường phụ nữ. Thành ra trong lúc yêu anh, dù toàn tâm toàn ý, tôi vẫn tự hỏi: Người đàn ông ấy rốt cục là tốt hay không tốt, hay tốt nửa mùa? Hay anh nghĩ việc làm nghệ thuật sẽ kéo tôi ra khỏi tầm kiểm soát của anh? Chúng tôi đã cãi nhau nhiều lần về việc này và có những lúc anh buông ra những câu rất nặng nề.
Tôi giận anh rất nhiều, nhưng rồi sau đó quay qua trách mình: Linh ơi, sao mày lại như vậy? Người ta thương mày như thế, sao mày không nhường nhịn một chút mà lại còn cãi nhau? Mày nghĩ mày là ai? Đứa con gái được săn đón như trước năm 19 tuổi ư? Đây là người tốt nhất mà mày có thể có. Mày hãy tỉnh lại đi.
Thế là tôi lại quay về, chấp nhận nuốt nỗi buồn vào trong để duy trì mối quan hệ với anh. Tôi chỉ hô quyết tâm với bản thân: mình càng phải giàu, phải có nhà, có xe để cho anh ta thấy cái nghề này có thể mang lại những gì. Không chỉ lo cho bản thân, tôi còn phải lo cho bố mẹ, phải đi lên từ chính đôi chân của mình chứ không để mình phụ thuộc vào anh ấy. Tôi cần anh ấy thấy mình "giàu" bởi cái tư duy ấy, chứ không phải vì những túi Hermes, quần áo kiêu sa và những chuyến đi chơi xa xỉ.
Khi Quang Huy đề nghị tôi tham gia vào phim Thần tượng, tôi đã từ chối, vì biết bạn trai sẽ chả đời nào để cho mình vào Sài Gòn đóng phim một thời gian dài, lại còn cặp kè ôm nhau với một diễn viên nam khác. Anh thuộc tuýp đàn ông chỉ muốn xích người phụ nữ của mình vào bốn chân giường, muốn tôi phải gọi dạ bảo vâng.
Chưa cần anh ép, tôi cũng đã "lễ phép ngoan nhất nhà" rồi. Nếu anh không thích tôi mặc váy ra đường, tôi dứt khoát sẽ chỉ mặc quần. Nếu anh muốn tôi ở yên trong nhà mọi buổi tối, tôi sẽ làm thế mà không hỏi lại. Tôi đã trở thành một đứa con gái tuân phục người yêu của mình tuyệt đối. Nhưng sao anh lại cứ buộc tôi phải giết chết giấc mơ của mình. Sân khấu với tôi là một thánh đường thiêng liêng, sao tôi có thể chối bỏ nó được?
Biết khó làm tôi xoay chuyển, anh bắt đầu chọc cho tôi điên lên. Anh muốn tôi phải sợ mất anh mà bỏ nghệ thuật. Anh đặt tôi vào thế phải chọn. Đã nhiều lần, bạn bè gọi điện cho tôi và bảo:
- Mày hãy đến đây để thấy nó đang ngồi với con khác nè.
Nhưng tôi không ra, tôi ra đó để làm gì, để người phụ nữ cạnh anh lúc ấy buông ra những lời tổn thương mình hay sao? Tôi đã quá sợ tổn thương vào thời điểm ấy rồi. Tôi đã phải nghe cái câu "cô có tư cách gì" quá nhiều. Tôi không thể can dự vào một cuộc tranh luận mà biết kiểu gì mình cũng thua, hoặc cũng đem nỗi ấm ức về nhà. Trời ơi, tình yêu khó khăn như vậy sao? Tôi chợt thấm thía: chỉ những người ta yêu thương mới có thể làm cho ta đau.
Cứ mỗi lần tôi có dự án gì cho sự nghiệp, anh đều "trả thù" tôi theo một cách nào đó. Đấy là một tình yêu theo kiểu tra tấn. Anh ghen với tất cả mọi người, anh muốn tôi chỉ được giao du với duy nhất một người đàn ông là anh.
Anh cho tôi cảm giác được yêu thương, anh kéo tôi ra khỏi nỗi buồn từ scandal, nhưng lại đặt ra cho tôi những hoang mang mới. Mình đã chọn sai nghề rồi ư? Mình sẽ không còn đường trở lại với nghệ thuật ư? Nếu mình mất người đàn ông này, liệu còn ai yêu thương mình như họ, không chấp nê quá khứ như họ không? Và giữa những hoang mang ấy, tôi đã có ý buông xuôi. Đấy là khi tôi nói với anh:
- Anh, em muốn có con với anh.
- Anh thì không.
Bốn năm tuổi trẻ của tôi đã kết thúc với câu trả lời lạnh lùng ấy. Khi đưa đề nghị ấy đến với anh, tôi rất muốn biết mình đã gắn bó bốn năm với người đàn ông này vì điều gì? Tôi đâu thể sống cuộc đời già nhân ngãi, non vợ chồng với một người đàn ông đến cả đời? Tôi muốn biết nếu như chấp nhận buông bỏ nghệ thuật thì mình có được mái ấm gia đình không? Nếu bỏ nghệ thuật, tôi sẽ làm một người vợ tốt, sẽ chăm lo cho chồng con như biết bao phụ nữ trong xã hội Việt Nam này. Nhưng sự thật phũ phàng là dù tôi có chọn anh ấy, thì anh ấy cũng không chọn tôi. Anh chỉ thích có những cô gái bên cạnh mình, không ràng buộc, không trách nhiệm.
Quá buồn bã, tôi đã đi diễn như điên, từ Australia cho đến Canada, để quên đi cái sự thật là mình lại bị bỏ rơi một lần nữa. Trong đời tôi toàn bị bỏ rơi như thế. Người duy nhất tôi bỏ rơi, trớ trêu thay, là người yêu tôi nhất: Dũng Cao. Rồi tôi vào Sài Gòn một thời gian để cách xa người đàn ông ấy (...)
* Hoàng Thùy Linh hát "Last time"
Tôi nghĩ những cảm xúc trong thời gian này đã giúp tôi hát tốt hơn bản Last time. Trong bài hát ấy, tôi đóng vai một cô gái đang trong thời gian cuối của một mối quan hệ tình ái. Cô liên tục phải đối diện với sự giằng xé, đứng giữa lựa chọn dừng lại hay bước tiếp, chọn điều mình muốn hay người khác muốn. Và tựa bài hát cũng chính là lựa chọn của cô: cô phải bước tiếp, cô phải tự phá vỡ xiềng xích cho mình.
Nhìn lại bốn năm trời chịu đựng, tôi chợt nhận ra mình thật là ngu. Tôi từng xem anh là phao cứu sinh, nhưng trời ơi, trong cuộc đời này, tốt nhất là phải tự biết bơi, chứ không thể nhờ vào phao.
Quyết định rời bỏ Hà Nội để vào Sài Gòn cũng song hành với quyết định sẽ đóng Thần tượng. Và trên phim trường Thần tượng, tôi dần thân thiết với Harry Lu. Đang buồn bã vì mối tình lâu năm bất thành, lại ở Sài Gòn có một mình, những quan tâm của Harry Lu làm tôi cảm động. Harry Lu - một chàng trai rất trẻ - làm cho tôi có cảm giác như mình trẻ lại. Nhưng rốt cục thì mọi chuyện cũng chả đi đến đâu. Harry Lu lên báo và nói gia đình cậu không chấp nhận tôi, ngay khi tôi và cậu ấy còn chưa chính thức yêu nhau. Tôi cảm thấy tổn thương vô cùng, vì đâu phải chỉ tôi mà biết bao nhiêu người đọc được bản tin ấy, trong đó có cả gia đình tôi. Có cách nào gợi lại nỗi đau quá khứ của tôi tốt hơn thế không?
* Hoàng Thùy Linh hát "Bánh trôi nước"
Sau những tổn thương mà Quân và Harry Lu đã gây ra, tôi quyết định chả yêu ai nữa. Giờ tôi sẽ toàn tâm cho sự nghiệp. Tôi chợt nhớ về Hồ Xuân Hương, một người phụ nữ thật mạnh mẽ dù phải làm thê thiếp cho người khác. Nàng sống trong một xã hội khinh miệt phụ nữ, nhưng giữa thế giới xung quanh giả dối, tan rữa, ý chí phản kháng của nàng vẫn mạnh mẽ. Nàng lấy những vật tầm thường từ chiếc đu, bánh trôi nước, trái mít để tự ví với mình rồi từ đó mà châm chọc thiên hạ. Sứ mệnh của nàng là châm chọc cái xã hội ấy, không cho nó ăn ngon ngủ yên. Nàng cười vào tận cốt lõi của nó và buộc mọi người phải nhắc về mình. Tôi bất giác cũng muốn được như Hồ Xuân Hương. Chắc tinh thần này chính là một mạch ngầm để sau đó ít lâu Bánh trôi nước ra đời.
(Trích tự truyện Vàng Anh và Phượng Hoàng)
Hoàng Thùy Linh sinh tại Hà Nội. Năm 2007, sau khi đỗ thủ khoa lớp Đạo diễn truyền hình - Đại học Sân khấu Điện ảnh, cô được mời đảm nhận vai Vàng Anh trong phần hai phim Nhật ký Vàng Anh. Diễn xuất tự nhiên cùng vẻ trong sáng của Hoàng Thùy Linh mang đến thành công cho vai diễn. Sau vụ việc ầm ĩ, một thời gian dài cô lánh xa sân khấu, màn ảnh nhưng vẫn âm thầm rèn luyện ca hát và trở lại với album Hoàng Thùy Linh năm 2010. Năm 2013, cô đóng chính trong phim Thần tượng do ông bầu Quang Huy đạo diễn. Ca sĩ đã tốt nghiệp thạc sĩ chuyên ngành Điện ảnh - Truyền hình và chuẩn bị học tiến sĩ. |