Giữa cơn giông bão của cuộc đời con gái, bố tôi vẫn có thể dạy cho tôi bài học đắt giá về sự bao dung. Khi công an Hà Nội muốn mở cuộc điều tra làm rõ xem ai là người tung clip trên mạng để truy cứu trách nhiệm, bố tôi đã cản lại. Bố nói không cần phải làm to chuyện đến thế. Bố muốn con gái của mình được tiếp tục đến trường, nên không muốn bất kỳ đứa trẻ nào phải nghỉ học.
Khi những người tung clip bị bắt, bố nói với báo giới là nếu có thể thì hãy giảm án cho chúng. Lời của bố: "Bọn trẻ còn cả tương lai ở phía trước, chúng ta không nên làm tổn hại tương lai ấy". Bố nói trong một lần trả lời phỏng vấn khác: "Chúng ta là những người làm cha làm mẹ. Thấy con trẻ vấp ngã, chúng ta không thể đấm tiếp một cú đấm để chúng gục hẳn. Trách nhiệm cha mẹ là nâng đỡ để chúng vượt qua, rồi khi ta về già còn có nơi nương tựa. Chúng ngã ở đâu thì đứng dậy ở đó, và làm lại tất cả những gì mà mình có thể làm được". Và bố cũng dặn tôi rất thường xuyên: "Con người ta ngã một lần thì đứng dậy được, nhưng ngã lần nữa thì sự đứng dậy đó vất vả gian khó hơn, thậm chí không làm lại được nữa".
Sau này tôi mới biết bố mẹ tôi đã cãi nhau không ít sau scandal của tôi. Mẹ thì luôn muốn xốc vác tôi trở lại, muốn tôi mau chóng vượt qua chuyện để còn làm lại sự nghiệp. Bố tôi thì không tán thành chuyện ấy:
- Bà đừng mắng nó nữa. Người ta đồn nó chết rồi, hay bà muốn nó chết thật? Tôi chỉ cần nó sống thôi, sự nghiệp bây giờ không quan trọng nữa. Tôi không cần con mình trở thành ai cả.
- Nhưng anh ơi, tất cả những dư âm này bao giờ mới hết đây?
- Con là con mình. Còn nó là còn tất cả. Nó là tài sản lớn nhất. Nếu có chuyện gì xảy ra với nó vào thời điểm này, thì chúng ta là người đầu tiên có tội, vì ta là cha mẹ nó, chứ không phải xã hội hay áp lực báo chí.
Sau khi biết cuộc đối thoại này, tôi càng thương bố nhiều hơn. Mẹ tôi là nữ tướng trong gia đình, luôn hành động, xốc vác. Còn bố tôi thâm trầm, suy nghĩ nhiều hơn. Quãng thời gian bão giông ấy, tôi vẫn ngạc nhiên vì sao bố không nhắc đến một chút gì về scandal của mình. Tôi ở nhà suốt ngày, vậy mà trong những bữa cơm, những cuộc nói chuyện, bố chả đả động gì đến nó, cứ như nó không hề tồn tại.
Sau này tôi mới biết là trong 15 ngày đầu tiên sau khi có chuyện, bố đã âm thầm đọc tất cả mọi bài báo có thể về tôi. Bố cần phải biết hệ lụy của việc này đã lan rộng đến đâu. Và đến ngày thứ 16, bố quyết định sẽ trả lời phỏng vấn. Và để những lời nói của mình được diễn đạt một cách trọn vẹn, chính xác nhất, bố yêu cầu được đọc lại tất cả những bài viết trước khi chúng lên mặt báo. Bố cũng biết rất rõ mỗi sai lầm trong phát ngôn lúc này có thể ảnh hưởng trực tiếp đến con gái mình.
Bố tránh nói chuyện cũ, vì bố tin người ta phải sống cho hiện tại và tương lai. Bố chỉ nhấn mạnh việc tôi phải tiếp tục học tập, tuyệt đối không được bỏ học. Có thể scandal khiến tôi chẳng thể tiến nhanh được như người khác, nhưng tri thức sẽ giúp tôi tiến xa hơn, hướng đến những mục tiêu lâu dài hơn.
Nghe lời bố, tôi lại vùi đầu vào học. Từ bỏ vai trò của một nghệ sĩ, tôi lại trở thành cô sinh viên khoa Đạo diễn truyền hình của trường Sân khấu Điện ảnh. Tôi vẫn tiếp tục con đường học ấy mãi sau khi đã tốt nghiệp. Ghi danh vào các lớp cao học, từ chỗ là ca sĩ, diễn viên, MC, tôi lại có thêm một danh xưng mới toanh: Thạc sĩ Nghệ thuật Hoàng Thùy Linh. Và sau khi nối lại chuyện học, tôi bắt đầu tìm cách nối lại sự nghiệp nghệ thuật của mình.
Cuối tháng 4/2008, tức nửa năm sau scandal, tôi cố hết sức để được tham gia một chương trình ca nhạc tổng hợp tại Rạp Xiếc Trung ương, gần hồ Hale. Đấy là lần đầu tiên tôi trở lại sân khấu sau biến cố. Chỉ là một chương trình nhỏ thôi, nhưng cũng háo hức như cầu thủ chuẩn bị bước vào một trận chung kết. Tôi hồi hộp vì không biết mọi người liệu có chấp nhận mình hay không. Nhưng sẽ ổn thôi, tôi tự trấn an mình. Người bạn thân Tăng Nhật Tuệ của tôi cũng sẽ xuất hiện trong chương trình.
Tôi không phải tập luyện nhiều, vì tôi sẽ hát và nhảy lại bài hát đã từng rất nhuyễn từ thời còn ở nhóm Thiên Thần. Khác chăng bây giờ tôi sẽ hát một mình, không còn các bạn hát cùng nữa. Nhưng bầu show hôm ấy bất ngờ đến bảo tôi không được phép lên sân khấu, vì sự hiện diện của tôi có thể khiến cho show diễn bị liên lụy. Tôi vừa buồn bã lại vừa tức giận. Mới nửa năm xa ánh đèn sân khấu mà tôi có cảm giác như mười năm đã trôi qua. Sau khi vượt qua được chứng nghiện rượu, tôi bắt đầu nằm mơ về ngày được bước lên sân khấu trở lại. Tôi nhớ ánh đèn, tôi nhớ tiếng vỗ tay, tôi nhớ những thanh âm rộn rã của giai điệu. Tôi biết là chỉ cần được trở lại sân khấu, mình sẽ có động lực để làm những việc tiếp theo. Chỉ cần được múa, được hát, tôi sẽ có thể quên đi những khó khăn, vất vả.
Vậy mà bây giờ, người ta nỡ lòng nào tước đoạt ước mơ ấy của tôi. Nhưng tôi không thể đầu hàng. Tôi đã mời gia đình, người thân lẫn bạn bè đến xem mình trở lại. Tôi không cho phép mình ra về tay không. Tôi phải bước lên sân khấu bằng mọi giá. Show ở miền Bắc đâu có nhiều như miền Nam. Cơ hội qua đi, không biết khi nào mới quay trở lại.
Thấy tôi đang hào hứng ra sân mà bị... treo giò, Tuệ mới bày cho tôi một cách:
- Mày ngồi dưới ghế khán giả đi, tao lên sân khấu sẽ giả vờ mời bạn tao lên song ca.
Tôi đồng ý với phương án đó. Và sau khi song ca cùng Tuệ một bài, tôi đánh bạo hỏi:
- Mọi người còn muốn nghe nữa không?
Đám đông ồ lên cổ vũ. Bỗng dưng tôi thở ra một hơi nhẹ nhõm. Như một con cá đang mắc cạn bỗng được ai đó ném xuống nước trở lại. Và tôi đã hát thêm hai bài nữa. Khi tiếng nhạc cất lên, nửa năm ê chề, xấu hổ vừa qua bỗng tạm tan biến trong thoáng chốc, tôi được là chính mình. Hóa ra sân khấu có sức mạnh khủng khiếp đến như vậy, không uổng công đến ngủ tôi cũng mơ về nó. Đêm đó về, tôi hạnh phúc đến mức không vỗ được giấc ngủ. Tin nhắn của bạn bè gửi đến, trong điện thoại cũng như trên mạng, tôi đọc hết tất cả và lẩm bẩm: "Sống rồi, Linh ơi, sống rồi".
Nhưng chương trình sau đó đã bị phạt rất nhiều. Tất nhiên thông tin này đã lan nhanh đến những bầu show, những tụ điểm ca nhạc khác. Và từ đó, họ... cạch mặt đứa con gái hát lụi.
Nhưng cạch mặt chưa đủ, người ta tranh thủ cơ hội này để... kiếm tiền. Họ trưng băng rôn có hình tôi để thu hút người mua vé dù tôi không hề được mời tham gia show đó. Màn "treo đầu dê bán thịt chó" ấy đã giúp không ít bầu show phất lên vào thời gian ấy. Bạn tôi khi về quê thậm chí còn thấy hình tôi ở đó. Nó chụp hình tấm băng rôn, gửi cho tôi và hỏi:
- Tao thấy tên mày được quảng cáo cho show diễn, mày đi tỉnh diễn à?
Tôi chỉ biết than trời.
Cơ hội nghiêm chỉnh thì không có, còn cơ hội... tào lao thì nhiều vô kể. Một đạo diễn đến nhà tôi thuyết phục bố mẹ cho tôi đóng vai chính trong một bộ phim, kịch bản là... scandal của tôi. Nghe xong câu đó, bố tôi đang lịch sự lập tức chuyển sang thái độ... tiễn khách.
Có một cô gái tầm 30 tuổi đến ăn dầm nằm dề nhà tôi, chỉ để thuyết phục đưa tôi sang Trung Quốc làm show. Cô ấy dùng đủ lời ngon tiếng ngọt, đảm bảo Trung Quốc sẽ mang đến cho tôi nhiều cơ hội để tỏa sáng. Mà đâu chỉ có Trung Quốc, những Việt kiều Mỹ cũng ngỏ lời mời tôi sang đấy định cư. Đấy từng là con đường của không ít ngôi sao khi xảy ra chuyện ở Việt Nam. Ở môi trường nước ngoài, có vẻ như người ta sẽ dễ dàng bao dung và bỏ qua cho scandal hơn chăng? Tất nhiên là mẹ tôi vạn lần không chịu để đứa con độc nhất của mình sống ở một quốc gia khác ngay khi còn đang yếu lòng như thế (...)
Những câu chuyện kiểu như thế trong năm đầu tiên sau scandal nhiều không kể hết. Rồi những cuộc điện thoại vào máy mẹ tôi, không phải để book show mà để hỏi tôi có đi khách hay không, giá là bao nhiêu. Mẹ tôi đã nổi giận rất nhiều sau những cuộc điện thoại như thế.
Mẹ cố tìm cho tôi những show diễn, nhưng đến cả show múa người ta cũng không cho tôi xuất hiện. Tôi chỉ là một người trong nhóm múa, đứng phía sau ca sĩ, ấy vậy mà vẫn không có ai cho tôi cơ hội để được đứng trên sân khấu. Tồi tệ hơn, có một lần bố đọc được một tờ báo chính thống trên mạng, khi phóng viên phỏng vấn một nhân vật có sức ảnh hưởng lớn trong ngành văn hóa về tôi, người đó đã nói:
- Xây một ngôi nhà mới đã khó. Và xây trên đống đổ nát là điều không tưởng.
Tất nhiên đấy không phải là một ý kiến cá biệt. Nhìn vào mức độ phủ sóng của scandal, rất ít người nghĩ tôi có thể sống sót nổi với nghề. Mẹ của Trà My Idol, người bạn trong nhóm Thiên thần ngày trước còn nói với mẹ tôi:
- Không biết sau này cái Linh có còn làm được gì không nhỉ?
Câu hỏi này mang hàm ý quan tâm, chứ không phải miệt thị. Từ những người ghét tôi cho đến những người yêu tôi, họ đều nghĩ cánh cửa nghệ thuật đã khép lại với tôi vĩnh viễn. Hai điều vẫn giữ cho tôi sống sót được trong những ngày tháng tủi nhục ấy là tình yêu khủng khiếp với nghệ thuật và tình mẹ vĩ đại của "chị Huệ". Dù đi đến đâu cũng bị khước từ, mẹ tôi vẫn không bỏ cuộc. Cái chất giang hồ, ngang tàng và "đập mãi không chết" của "chị Huệ" đã kéo tôi đi phăng phăng qua scandal, truyền cho tôi sức mạnh.
Dù bị khước từ nhiều, mẹ tôi không trách người ta, vì người ta cũng chịu một áp lực từ trên xuống. Tôi đã trở thành một kẻ phạm tội, dù không hề có bất kỳ bản án nào. Đúng kiểu "phép vua thua lệ làng", ai cũng sợ quy trách nhiệm nếu lỡ cho tôi đường sống.
Tháng 10/2008, tôi nhận được một tờ quyết định. Đại diện Cục Nghệ thuật Biểu diễn khi trao tờ giấy cho mẹ tôi đã nói:
- Chị ơi, con gái của chị sinh ra để làm nghệ thuật. Cháu cần được khích lệ. Ngành văn hóa hiện nay cần những nhân tố như cháu.
Tôi đã vô cùng xúc động khi được nghe mẹ kể lại những lời ấy. Rồi tôi run run nhìn những dòng chữ được ghi trong tờ giấy ấy:
"Đồng ý cho diễn viên Hoàng Thùy Linh tham gia các hoạt động biểu diễn nghệ thuật trên toàn quốc. Yêu cầu gia đình và đơn vị tổ chức biểu diễn phối hợp quản lý diễn viên Hoàng Thùy Linh thực hiện tốt quy định theo quy chế hoạt động biểu diễn, tổ chức biểu diễn nghệ thuật chuyên nghiệp và quy định pháp luật có liên quan".
Tờ giấy ấy đã cứu sống sự nghiệp của tôi, chính xác hơn, nó đã cứu sống cuộc đời tôi. Và tôi đã trở thành ca sĩ đầu tiên có giấy phép biểu diễn tại Việt Nam. Tôi đã phải trình diện tờ giấy đó ở mọi nơi tôi đến, từ quán bar cho đến sân khấu, như kiểu một kẻ có tiền án tiền sự.
* Hoàng Thùy Linh hát "High"
Giấy phép ấy cũng chỉ giúp tôi được hát trở lại. Được “phủ sóng” rộng rãi như trước đó vẫn còn là một giấc mơ xa xỉ. Thế giới của Hoàng Thùy Linh vài năm đầu hậu scandal là những quán bar, sàn nhảy. Tôi như một ngôi sao hết thời, phải đi đá những giải phủi. Tôi như một tay đấm sa cơ, chỉ còn được đánh lót cho những trận chính thức. Nhưng tôi không có nhiều lựa chọn. Con chim muốn thoát khỏi lồng, nó phải ăn để có sức mà chờ đợi. Tôi cũng cần tiền để đỡ đần bố mẹ ngày một lớn tuổi của mình.
Bar đầu tiên tôi hát là ở tận Nha Trang. Ông bầu hay book những show MC cho tôi thời Vàng Anh là người dàn xếp show này. Người trong giới gọi ông là Phi "Phò". Tôi đã rất biết ơn vì cuộc điện thoại ấy. Bước vào bar, tôi là người biểu diễn sau cùng, sau anh Ngọc Sơn. Khi anh bước xuống sân khấu, thấy tôi đang hồi hộp chuẩn bị bước lên, anh đã nói với tôi:
- Cố lên, em nhé.
Chỉ bốn chữ ấy thôi, nhưng cũng đủ truyền đến cho tôi một bầu nhiệt huyết. Vì chỉ với bốn chữ ấy, tôi đủ hiểu bản thân anh cũng đã trải qua những chuyện khủng khiếp. Tôi nghe bảo trong nhà anh vẫn còn treo một chiếc xe đạp, kỷ niệm của một thuở hàn vi. Và để được đứng trên sân khấu, có lẽ anh đã phải đánh đổi, hy sinh không ít. Nhờ bốn chữ ấy, tôi đã có thêm chút dũng khí khi đứng trên sân khấu.
Kết thúc show ấy, ông bầu đưa tôi sáu triệu. Đấy là một số tiền rất lớn với tôi vào thời điểm ấy, khi mỗi show MC của tôi thời Vàng Anh cũng chỉ kiếm được tầm một triệu rưỡi. Nhưng rồi tôi phát hiện ra một chuyện động trời. Tổng số tiền mà bar ấy trả cho tôi là những 25 triệu. Hai show tổng cộng 50 triệu, nhưng tôi chỉ nhận được có 12 triệu. Ông bầu đã "nuốt" phần còn lại. Tôi biết chuyện, nhưng không truy vấn, bởi dẫu gì ông ấy cũng vừa giúp tôi mở một cánh cửa. Tôi đang trong hành trình phá những tảng băng quây chặt lấy mình, và bất kỳ ai hỗ trợ tôi trong cuộc vật lộn này đều là một ân nhân.
Hai mươi lăm triệu là một con số kịch kim vào năm 2008, so với mặt bằng cát-xê cho các ca sĩ vào thời điểm ấy. Và kể từ ấy, tôi quyết định phải hai mươi lăm triệu thì tôi mới diễn ở bar. Và các bar trả cho tôi số tiền ấy thật. Trên sân chơi vốn bị xem là dành cho underground này, tôi đã thực sự tái sinh sau quãng thời gian dài ủ dột. Nhưng hành trình tái sinh của tôi chỉ vừa mới bắt đầu.
(Trích tự truyện Vàng Anh và Phượng Hoàng)
Hoàng Thùy Linh sinh tại Hà Nội. Năm 2007, sau khi đỗ thủ khoa lớp Đạo diễn truyền hình - Đại học Sân khấu Điện ảnh, cô được mời đảm nhận vai Vàng Anh trong phần hai phim Nhật ký Vàng Anh. Diễn xuất tự nhiên cùng vẻ trong sáng của Hoàng Thùy Linh mang đến thành công cho vai diễn. Sau vụ việc ầm ĩ, một thời gian dài cô lánh xa sân khấu, màn ảnh nhưng vẫn âm thầm rèn luyện ca hát và trở lại với album Hoàng Thùy Linh năm 2010. Năm 2013, cô đóng chính trong phim Thần tượng do ông bầu Quang Huy đạo diễn. Ca sĩ đã tốt nghiệp thạc sĩ chuyên ngành Điện ảnh - Truyền hình và chuẩn bị học tiến sĩ. |