From: Violet
Sent: Friday, October 09, 2009 4:59 PM
Chào các bạn độc giả của VnExpress.net,
Tôi xin tự giới thiệu, tôi là người vợ trước của chồng Hoàng An. Tôi vốn không biết gì nhiều về Internet và mục Tâm sự. Cho đến cách đây mấy ngày, tôi nhận được một món quà đặc biệt từ một người họ hàng của chồng Hoàng An gửi cho. Đó là bài viết của Hoàng An và các bài phản hồi được đóng thành một tập.
Tôi rất bất ngờ về món quà này và đã đọc suốt đêm. Tôi không ngờ rằng câu chuyện của gia đình tôi đã trở thành một đề tài để mọi người bình luận. Người họ hàng của chồng Hoàng An vốn rất yêu quý tôi và đã động viên tôi viết bài gửi lên diễn đàn, tôi rất mong mục tâm sự đăng bài viết này để tôi có cơ hội giãi bày với các độc giả.
Tôi vốn là một người phụ nữ sống kín đáo và có phần nhút nhát. Từ nhỏ tôi luôn sống an phận và không bao giờ tranh giành cái gì với ai. Khi trưởng thành tôi được mọi người nhận xét là cô gái hiền lành và sống chu đáo với mọi người. Mặc dù không xinh đẹp nổi bật nhưng tôi có hình thức dịu dàng và ưa nhìn nên cũng được nhiều chàng trai theo đuổi. Trong số đó có chồng của Hoàng An.
Phải nói là anh đã rất kiên trì nên đã gạt được những chàng trai khác để chiếm được tình yêu của tôi sau một thời gian dài theo đuổi. Chúng tôi đã có những ngày tháng yêu nhau say đắm, có những năm tháng tuổi trẻ vô cùng lãng mạn. Mối quan hệ của chúng tôi đã rất thuận lợi về mọi mặt, được gia đình hai bên vun vén, anh luôn hối thúc tôi làm đám cưới sớm vì anh luôn sợ mất tôi.
Sau đám cưới đầm ấm và hạnh phúc, cuộc sống của chúng tôi tuy khó khăn về vật chất, nhưng hạnh phúc vô bờ, anh thường nói với tôi về mong muốn có một gia đình hạnh phúc lý tưởng: chồng sẽ là trụ cột kiếm tiền còn vợ sẽ chăm lo cho con cái và là hậu phương vững chắc cho chồng. Còn tôi cũng nói với anh về mong muốn của mình là sau khi con cái khôn lớn chúng tôi sẽ có những năm tháng tuổi già êm đềm chăm sóc cho nhau đến khi nhắm mắt xuôi tay.
Với những mong muốn đơn sơ đó, chúng tôi đã sống những năm tháng hạnh phúc, và dồn hết tình yêu cho hai con. Cuộc sống êm đềm đó kéo dài được hơn mười năm, anh thì lăn lộn ở ngoài thương trường còn tôi thì chăm lo cho gia đình nhỏ cũng như lo toan công việc cho gia đình chồng. Có những lúc thấy anh căng thẳng suy tính công việc tôi thương anh vô cùng, và ngỏ ý muốn chia sẻ nỗi lo lắng đó. Nhưng anh đã ôm tôi vào lòng và nói rằng anh không muốn để tôi vất vả thêm nữa vì anh cũng biết việc chăm lo cho hai con học hành cùng việc lo toan cho nhà chồng đã chiếm hầu hết thời gian của tôi.
Tôi luôn tin tưởng vào tình yêu của anh với tôi và các con, ngay cả khi những người họ hàng của anh cho tôi biết quan hệ của anh với cô giúp việc ở công ty tôi cũng không nghi ngờ và luôn cho rằng cô ấy đang giúp chúng tôi rất nhiều. Cho đến khi công ty phá sản và anh tỏ ra thờ ơ với mẹ con tôi thì tôi mới tỉnh ngộ ra, nhưng đã không kip nữa rồi.
Anh đã khóc khi yêu cầu ly dị tôi. Khi nhìn vẻ tiều tụy của anh tôi thấy nếu mình cứ tiếp tục tranh giành anh với cô gái kia thì anh sẽ là người đau khổ nhất. Nếu ai từng xem vở kịch "Vòng phấn CAPCADƠ" thì sẽ hiểu tâm trạng của tôi lúc ấy. Hai cô bé trong câu chuyện giằng nhau con búp bê, nếu cứ tiếp tục giành giật thì con búp bê sẽ bị rách tan nát, nên một cô bé đành phải buông tay để mất con búp bê cho người kia chỉ để mong rằng con búp bê còn nguyên vẹn.
Tôi đã đành buông tay giống cô bé đó, nhưng đáng tiếc trong câu chuyện của tôi không có vị quan tòa tốt bụng để phân xử công bằng. Tôi đã ly dị trong tâm trạng như vậy đấy các bạn à. Tôi vẫn còn yêu anh rất nhiều nhưng đành để mất anh. Sau khi ly hôn là những ngày tháng đắng cay nhất trong cuộc đời tôi, tôi đã buông xuôi để anh sắp xếp mọi việc.
Khi rời khỏi ngôi nhà thân yêu để bắt đầu cuộc đời mới, ba mẹ con tôi đã vô cùng khổ sở và vất vả, thiếu thốn cả về vật chất và tinh thần. Tôi có thể cắn răng chịu đựng được nhưng thương các con vô cùng, các cháu không đáng bị thế. Đêm đêm tôi khóc thầm cho số phận của mình, nhưng sáng ra phải cố cười nói để đem lại cho các con một ngày mới vui vẻ. Hành trang mà tôi mang theo khi chuyển nhà là những tấm hình kỷ niệm của chúng tôi từ ngày yêu nhau cho đến khi có các con.
Tôi luôn kín đáo cho các con thấy rằng chúng được sinh ra từ tình yêu của bố mẹ để chúng có được sự tự tin khi bước vào đời. Tôi hầu như kìm nén được cảm xúc đau đớn của mình để không khóc trước mặt con cái. Duy nhất có một lần khi cháu bé nói với tôi: "Đêm hôm qua con nằm mơ chúng ta lại được về sống ở ngôi nhà cũ, con nhớ nhà và thèm được có cả bố và mẹ", tôi đã bật khóc nức nở và không nói được lời nào.
Khi ấy cháu lớn bỗng trách tôi "Tại sao mẹ không giữ bố cho chúng con", tôi như gục ngã hoàn toàn. Nhưng hình như cháu lớn đã biết mình lỡ lời nên quay sang an ủi em "Em yên tâm, anh sẽ cố gắng học thật giỏi và nhanh chóng kiếm được nhiều tiền để ba mẹ con mình sẽ quay về sống ở ngôi nhà đó".
Trong giai đoạn khó khăn đó tôi nhận được rất nhiều sự giúp đỡ của những người họ hàng bên nhà chồng, có người từng nói với tôi "chị chỉ mất chồng thôi, còn tất cả họ hàng vẫn coi chị là con dâu của gia đình. Khi cưới chị đã có lễ gia tiên nên tất cả tổ tiên của dòng họ cũng chứng giám và che chở cho ba mẹ con chị". Cho đến tận bây giờ họ vẫn thường xuyên qua lại và giúp đỡ ba mẹ con tôi mỗi khi cần thiết.
Tôi đã sống như một cái xác không hồn, chỉ biết dồn hết tâm sức chăm lo cho các con, vui niềm vui của chúng, buồn nỗi buồn của chúng. Mặc dù vẫn còn đau buồn nhưng tôi không còn oán hận bố các cháu, vẫn thường nhắc các cháu về thăm bố đều đặn và vui vẻ nhận quà của bố. Tuy nhiên sau mỗi lần các cháu từ nhà bố trở về, tôi thấy các cháu đăm chiêu và khó hiểu. Tôi giả vờ không để ý và các cháu cũng không nói chuyện gì về gia đình của bố, có lẽ các cháu sợ tôi buồn.
Càng lớn các cháu càng thương tôi nhiều hơn và đã có lần cháu lớn nói với tôi rằng “mẹ chính là động lực để con quyết tâm học giỏi”. Tôi thực sự hạnh phúc khi cả hai cháu đều học rất giỏi. Khi cháu lớn đỗ đại học tôi đã vui mừng khôn tả và dần lấy lại được cân bằng.
Giờ đây cuộc sống của ba mẹ con tôi đã tương đối ổn định, nhờ trời phật sức khỏe của tôi đã khá hơn rất nhiều so với trước đây. Tôi cũng đã tự tin hơn khi một mình nuôi dậy được các cháu nên người. Tuy nhiên mỗi khi nghĩ về tương lai tôi vẫn hơi lo lắng vì rồi đây các con tôi trưởng thành và bay xa, tôi không thể vì mình mà cản trở tương lai của các cháu, tôi sẽ sống tuổi già cô đơn không có người bạn đời bên mình để chia sẻ. Lo lắng là vậy nhưng tôi cũng hy vọng mình ở hiền sẽ gặp lành vì vào những lúc khó khăn đau khổ nhất tôi vẫn luôn có những người họ hàng và bạn bè luôn sẵn lòng giúp đỡ và chia sẻ với tôi.
Giờ đây tôi đang sống thanh thản vì không còn sự oán hận trong lòng. Tôi muốn gửi đến Hoàng An mấy lời: "Em hãy thay chị chăm sóc cho anh ấy thật tốt. Mặc dù bên ngoài trông khỏe mạnh là vậy, nhưng anh mắc nhiều bệnh mãn tính lắm và anh thường hay giấu bệnh để người thân không phải lo lắng".
Qua đây tôi cũng gửi lời cảm ơn chân thành đến những độc giả chưa từng biết tôi, nhưng đã chia sẻ và luôn chúc phúc cho tôi. Đây là món quà tinh thần vô giá đối với tôi. Mất đi một người, nhưng tôi nhận được tình cảm của rất nhiều người.
Xin chân thành cảm ơn mục Tâm sự đã cho tôi cơ hội cảm tạ những tấm lòng nhân hậu của các độc giả.
Violet