From: Hoàng An
Sent: Tuesday, September 15, 2009 12:31 AM
Chào các anh chị!
Cho phép tôi gửi đến các anh chị lời cảm ơn chân thành tới tất cả những lời cảm thông, những lời chê trách và sự chúc phúc của các anh chị tới tôi và gia đình tôi sau bài viết “Tôi là người thứ ba hạnh phúc”.
Phải nói rằng tôi hết sức bất ngờ vì có quá nhiều người quan tâm và phản hồi bài viết của tôi, nhưng không giống như nhiều người nghĩ, tôi đã đọc hết từ đầu đến cuối từng bài viết. Có những bài tôi đã đọc đi đọc lại nhiều lần với mong muốn lĩnh hội được tất cả những hàm ý sâu xa mà các anh chị muốn gửi gắm.
Tôi cũng không định viết bài viết này vì thực tế bài viết của tôi chỉ là một tâm sự nhỏ muốn trao đổi với chị Ngọc và những người có hoàn cảnh như chị Ngọc, mong muốn giúp họ có thêm một sự lựa chọn để giải quyết vấn đề của họ để có kết quả tốt nhất có thể cho tất cả những người trong cuộc chứ không hề có ý khoe khoang gì hạnh phúc mình đang có như một số anh chị nghĩ.
Cũng xin nói thêm rằng nhan đề “Tôi là người thứ ba hạnh phúc” là do ban biên tập đặt cho bài viết của tôi chứ không phải do tôi đặt, nếu đặt nhan đề cho bài viết của mình có lẽ tôi sẽ đặt là “Từng là người thứ ba nhưng bây giờ tôi là người phụ nữ hạnh phúc”.
Tôi cũng không muốn nói nhiều đến bản thân hay cuộc sống của chồng tôi và vợ cũ của anh ấy trước khi họ ly hôn bởi vì với những người quá nhạy cảm như một số anh/chị đã phản hồi bài viết của tôi thì dù tôi có nói gì thì đó cũng chỉ là sự ngụy biện mà thôi. Chỉ có một điều rằng đến thời điểm hiện tại, ba người chúng tôi đều rất thanh thản và hiểu rằng mình đã hành động đúng.
Vợ cũ của chồng tôi là một người phụ nữ tốt, chị ấy đang sống độc thân nhưng không cô đơn như mọi người nghĩ. Chị ấy có bạn bè, có công việc mà chị ấy yêu thích, tự tin vào bản thân (điều mà trước khi ly hôn chị ấy không có), vẫn là một người bạn của chồng tôi, và tôi tin rằng chị ấy cũng sẽ sớm tìm được hạnh phúc riêng của mình.
Đã 5 năm kể từ ngày chúng tôi kết hôn, đôi khi nhìn lại chặng đường đã qua tôi cảm thấy đó là một khoảng thời gian rất dài và vất vả. Khi quyết định kết hôn với anh ấy, tôi đã phải đấu tranh với bản thân mình rất nhiều vì tôi biết rằng nếu chúng tôi sống không hòa hợp, chỉ cần có những bất đồng nho nhỏ như mọi gia đình khác thôi là chắc chắn chúng tôi sẽ nhận được bom tấn của dư luận.
Và tất nhiên chồng tôi cũng hiểu điều đó, do vậy cả hai vợ chồng tôi càng yêu thương nhau hơn, càng đồng tâm hiệp lực với nhau hơn, nghị lực tăng lên gấp bội phần để vượt qua mọi khó khăn thử thách từ kinh tế, đến tình cảm đến các quan hệ xã hội.
Tôi đã đọc được rất nhiều các cụm từ như “cướp (giật) chồng, cướp (giật) hạnh phúc”… trong bài viết của một số anh/chị, tôi nghĩ nếu anh/chị đó không ở trong hoàn cảnh của 3 người chúng tôi thì đó là những người đang lý tưởng hóa cuộc sống. Còn nếu anh/chị đó ở vào hoàn cảnh của người vợ cũ chồng tôi thì tôi nghĩ anh/chị nên xem lại bản thân mình trước khi quy kết cho người khác.
Tại sao tôi lại nói như vậy? Hạnh phúc chỉ xây dựng được khi có 2 người cùng yêu thương, cùng cảm thông chia sẻ, cùng vun đắp mà con người thì không thể nói ai có thể cướp được. Hạnh phúc rất là vô hình, chẳng ai có thể nhìn thấy được mà chỉ có thể cảm nhận được mà thôi. Hạnh phúc có được sau cả một thời gian dài xây dựng và đương nhiên nó không dễ dàng mất đi và càng không thể bị cướp.
Hạnh phúc chẳng có ai tự nhiên mang đến, chính là tự mình tạo ra cho mình, hạnh phúc không gò bó nó là tự nguyện. Với tất cả những định nghĩa đó tôi không hề cướp hạnh phúc của ai, hạnh phúc mà tôi đang có được tôi dựng xây bằng sự nỗ lực của bản thân mình, bằng tình yêu thương với chồng của tôi và đương nhiên cả tình yêu thương mà anh ấy dành cho tôi nữa.
Có rất nhiều anh/chị đã dùng từ “ép” để nói rằng tôi ép chồng tôi bỏ vợ bỏ con. Không hiểu mọi người đã suy nghĩ kỹ chưa khi nói như vậy. Anh ấy đến với tôi đó là lựa chọn của anh ấy, đó là sự tự nguyện của anh ấy, trong toàn bộ bài viết của mình tôi không hề kể rằng tôi đã dùng thủ đoạn gì để ép anh ấy cả. Và giả sử tôi có giờ thủ đoạn nào để ép anh ấy liệu rằng tôi được lợi gì trong một cuộc hôn nhân không tình yêu (ép buộc).
Khi anh ấy bày tỏ tình cảm với tôi lần đầu tiên, như mọi người đàn ông tìm kiếm tình cảm ngoài gia đình khác anh ấy nói không hạnh phúc (mặc dù anh ấy không bao giờ nói xấu vợ). Tôi tin chắc chắn rằng một người phụ nữ khôn ngoan nào cũng sẽ hành động giống như tôi, đó là đề nghị người đàn ông đó ly hôn trước khi đến với mình, đó cũng giống như là một phép thử, và anh ấy đã nói cho thời gian.
Thời gian để làm gì? Thời gian để làm công tác tư tưởng với con, thời gian để làm công tác tư tưởng với vợ, người phụ nữ bản chất hiền lành đã luôn sống phụ thuộc vào anh ấy nhiều năm qua. Thời gian để tạo dựng cho chị ấy một công việc, một số mối quan hệ nào đó để chị ấy có thể tự tin và vượt qua cũng như có khả năng tìm kiếm các mối quan hệ mới sau khi ly hôn. Thời gian để anh ấy vực lại công ty đang trên bờ vực phá sản với hy vọng dù rất mỏng manh rằng sẽ vượt qua…
Và nếu như những lời nói của anh ấy là những lời nói không thật lòng, anh chỉ mong tìm kiếm ở tôi những phút giây vui vẻ ngoài chồng ngoài vợ thì anh đã không bao giờ chấp nhận tình chay với tôi suốt 3 năm như vậy mà đã nhanh chóng chia tay tôi để đi tìm cô bồ trẻ đẹp khác.
Có nhiều người mỉa mai rằng tôi đã ra sức đuổi những người họ hàng của vợ anh ấy ra khỏi công ty nhưng rồi cuối cùng công ty vẫn phá sản… Trong một nỗ lực cứu người, bác sĩ có thể cắt đi nhiều phần trên cơ thể bệnh nhân nhưng nếu người đó bị thương quá nặng người đó vẫn chết. Đấy là sinh mạng của một con người chứ không nói sinh mạng của một công ty.
Tôi đã cho nghỉ việc nhiều người trong đó có nhiều người là cháu của họ (phần lớn là cháu của anh ấy), nếu thực sự có tính toán trong việc này tôi sẽ phải vuốt ve họ để tranh thủ tình cảm của họ chứ? Nhưng không? Tôi làm như vậy vì trách nhiệm của tôi với công việc, và nếu tôi không làm như vậy thì có thể anh ấy đã rơi vào con đường tù tội, nhà đã bị ngân hàng tịch thu rồi.
Anh ấy chưa muốn ly hôn, không phải vì còn muốn hàn gắn. Con người của anh ấy tôi rất hiểu sau 3 năm cùng trải qua những khó khăn với anh ấy. Có lẽ chỉ có những người nào sống trong cảnh đồng sàng dị mộng mới hiểu được cảm giác của chồng tôi khi đó. Có lần anh ấy nói với tôi rằng “anh thực sự không còn tình yêu với chị ấy nhưng anh thực sự rất thương chị ấy, vì chị ấy là một người tốt” và lúc đó trông anh ấy rất tâm trạng.
Người miền Nam thường nói rằng “anh thương em” có nghĩa là “anh yêu em” nhưng với người miền Bắc thì khác “thương” là “thương” và “yêu” là “yêu”. Anh ấy từng mong ước có thể vực lại công ty, có thể bù đắp cho chị ấy nhiều hơn về vật chất khi mà tình cảm anh không thể chia sẻ với chị ấy. Nhưng khi đó công ty không còn, công việc của anh ấy cũng không còn, chỉ còn xác nhà, cuộc sống trăm ngàn khó khăn… Khi yêu tôi, anh ấy cũng mong muốn mang lại hạnh phúc cho tôi nhưng với suy nghĩ của anh ấy tại thời điểm đó thì đối với anh là quá xa vời khi anh cho rằng nếu tôi lấy anh ấy tôi sẽ rất khổ vì dư luận xã hội, vì tiền bạc và cả gánh nặng từ phía anh ấy nữa.
Lần sau cùng nói lời chia tay với anh ấy, tôi đã chuẩn bị cho mình nhiều kế hoạch để đảm bảo mình không bị rơi vào cảm giác trống trải cô đơn sau khi kết thúc một mối quan hệ kéo dài suốt 3 năm với nhiều kỷ niệm thăng trầm. Khi đó anh ấy nói với tôi rằng: “Nếu em không chờ anh nữa, anh sẽ cố gắng sống tốt, sẽ cố gắng không ly hôn với chị ấy nhưng chắc chắn rằng phần đời còn lại của anh sẽ rất cô đơn vì anh và chị ấy đã không thể nói chuyện với nhau từ nhiều năm nay”. Khi đó cả hai chúng tôi cùng khóc.
Trong lòng tôi thực sự cảm nhận đó là người đàn ông tốt mà tôi có duyên gặp trong cuộc đời này. Dẫu biết rằng trong cuộc đời không biết tôi có thể gặp ai hiểu tôi hơn anh ấy và yêu tôi hơn anh ấy hay không, nhưng khi đó tôi thực sự quyết tâm rời xa anh ấy và coi như chúng tôi không có phận.
Thực ra trong thâm tâm tôi vẫn nghĩ, nếu hai người không còn tình cảm nữa thì hãy ly hôn để giải phóng cho nhau khi còn trẻ, khi cả hai còn cơ hội để làm lại. Lúc mình còn trẻ, mình còn có công việc và bạn bè, nên việc về nhà khắc khẩu hay chiến tranh lạnh thường xuyên cũng nhìn về con cái mà thấy vẫn có thể cố gắng được. Nhưng khi mình sa cơ lỡ thế, khi mình già cả, bạn bè cũng không có nhiều, không còn thú vui bù khú bên bạn bè, không còn sức khỏe để đam mê công việc, lúc ấy chỉ muốn tâm sự với bạn đời.
Nhưng bạn đời cả đời chẳng hiểu mình chẳng thể nói chuyện với nhau, lúc đó sẽ thấy cô đơn như thế nào, lúc đó muốn ly hôn để tìm cơ hội mới thì cũng muộn rồi (đã 60 tuổi), nhất là với những người phụ nữ. Nhưng giữa tôi và anh là khoảng cách 15 tuổi, mặc dù cùng quan điểm sống và rất hiểu nhau nhưng tôi chưa bao giờ trao đổi với anh về việc này vì nó rất nhạy cảm.
15 ngày kể từ ngày chúng tôi nói lời chia tay, là 15 ngày thực sự khó khăn trong cuộc đời của tôi. Đó là thời gian mà tôi chứng kiến người tôi yêu sống trong đau khổ tột cùng vì tôi. Người tôi yêu, người đàn ông rất bản lĩnh khi bình tĩnh chèo lái sự nghiệp của mình dù nó đang xuống dốc không phanh, người đàn ông rất bản lĩnh khi mà sự nghiệp cả 10 năm xây dựng tan trong mây khỏi thì bây giờ đã trở nên quá yếu đuối vì tình. Anh ấy say xỉn và nhắn tin cho tôi những lời tình cảm khi không còn tỉnh táo, khi mà chữ viết trong tin nhắn cũng không còn chuẩn nữa.
Tôi phải đấu tranh với chính mình, tôi giống như người đang đứng ở ngã ba đường không biết rẽ một hướng nào đó hay quay lại. Tôi chọn quay lại, tôi chọn cách cùng với anh ấy đối diện với sự thật để vượt qua nó và nói tất cả những cảm nghĩ của mình với anh ấy để chúng tôi có nhau. Tôi không phủ nhận tôi là dấu chấm hết trong cuộc hôn nhân đó, nhưng tôi không hề lấy đi hạnh phúc của người khác vì hạnh phúc đó đã tắt nguội trước khi tôi xuất hiện trong cuộc đời của anh ấy.
Chưa bao giờ trong cuộc sống hay trong những bài viết như thế này tôi nói rằng vợ cũ của chồng tôi không tốt hay không bằng tôi, vì vậy tôi cũng mong các anh chị đừng quá bức xúc khi cho rằng tôi đề cao bản thân mình hơn chị ấy. Tôi luôn biết chị ấy là một người phụ nữ tốt và xứng đáng được hưởng hạnh phúc, chỉ có điều chị ấy và anh ấy không hợp nhau, không cùng quan điểm sống và thực sự không phù hợp để sống với nhau.
Họ đã cố nhưng sự cố gắng đó đã không trọn vẹn được cả đời, đó là điều đáng tiếc, và tôi tin chị ấy sẽ gặp và cưới một người phù hợp với chị ấy (quan điểm sống, lối sống…) để được sống hạnh phúc. Vì vậy nếu như có chị nào rơi vào hoàn cảnh như vợ cũ của chồng tôi cũng đừng quá buồn phiền vì suy nghĩ “mình có lỗi gì mà chồng lại ly hôn”. Tôi thấy có quá nhiều phụ nữ có suy nghĩ như vậy.
Tôi cũng không đồng tình với một vài quan điểm cho rằng nếu ly hôn thì sẽ không bao giờ cho con gặp bố của nó. Pháp luật không cho phép như vậy nếu như không có những lý do cho thấy rằng gặp bố sẽ nguy hiểm đến đứa trẻ. Nhưng tôi nghĩ bản thân những người làm cha làm mẹ khi biết mình không thể giữ được gia đình hạnh phúc trọn vẹn cho con thì cũng sẽ tạo điều kiện để cả hai cùng quan tâm, chăm sóc đến con cái, cũng đừng thù hằn nhau, như vậy mới là vì con. Các anh chị có thể tham khảo một số bài viết về văn hóa ly hôn trên một số báo trong thời gian gần đây.
Với tất cả những gì tôi đã tâm sự ở trên đây, tôi hoàn toàn tự tin để nói rằng tôi rất tin vào thuyết nhân quả, biết rằng “gieo nhân nào gặt quả ấy”. Tôi đang gieo những hạt giống tốt cho cuộc đời tôi và hạnh phúc gia đình tôi: Đó là sự dịu dàng và chân thật, tôn trọng dành cho chồng tôi, sự nhân hậu dành cho tất cả các con của anh ấy, sự thân thiện dành cho gia đình, hàng xóm láng giềng và bạn bè của anh ấy, cũng giống như luôn biết giữ khoảng cách với những người đàn ông xung quanh để anh ấy yên lòng và luôn trau dồi kỹ năng sống. Vì với tôi kỹ năng sống là rất quan trọng. Và tôi tin tôi sẽ nhận được quả ngọt trong cuộc sống của mình.
Với tất cả những điều tôi đã nói ở trên, tôi hoàn toàn tin tưởng rằng tôi đủ tự tin để nuôi dậy con gái của tôi thành một người tốt, và nếu nó có đôi phần đức tính mạnh mẽ và quyết đoán của tôi thì tôi sẽ rất yên tâm. Vì tôi tin rằng trong cuộc sống sau này của con con sẽ đủ mạnh mẽ để vượt qua khó khăn mà nó gặp phải.
Có nhiều anh/chị cũng nói rằng tôi cứ tin tưởng là mình đang hạnh phúc nhưng biết đâu rằng chồng tôi đang vui vẻ bên cô em xinh đẹp tài năng nào đó. Cuộc đời không ai học được chữ “ngờ”, cuộc đời không ai biết trước được điều gì cả, biết vậy nên tôi chắc chắn cũng sẽ không mảy may gì nếu điều đó xảy ra đâu. Tuy nhiên như bao người phụ nữ hiện đại khác, giữa tôi và chồng có giao ước về những giới hạn được phép trong các mối quan hệ nhạy cảm, tôi chẳng cần bỏ thời gian ra để đi giám sát chồng hay cằn nhằn anh ấy về chuyện này chuyện nọ.
Có nhiều anh chị nói rằng “ước gì tôi đừng già, đừng nhăn nheo xấu xí, đừng xấu tính hay cằn nhằn” xin cảm ơn những điều ước tốt đẹp đó dành cho tôi. Phụ nữ ai mà chẳng muốn trẻ mãi, nhưng chẳng thể chống lại được với thời gian đối với nhan sắc của mình, nhưng phụ nữ luôn có thể làm mình thậm chí đẹp hơn theo năm tháng bằng kỹ năng sống, bằng cách xử sự.
Tôi có một quan điểm rằng trong gia đình tôi không có chữ cho từ “hy sinh”. Chưa bao giờ tôi làm điều gì cho chồng mà tôi nghĩ tôi đang hy sinh cho anh ấy cả. Tôi làm khi tôi thấy muốn, khi anh ấy vui và tôi thấy hạnh phúc. Tôi luôn quan tâm đến cảm xúc của mình trước tiên vì vậy mà tôi chẳng bao giờ có áp lực cho những việc mà mọi người vẫn hay gọi là “hy sinh” đó.
Chồng tôi có thể đáp lại thịnh tình đó hoặc không tôi cũng không đòi hỏi, chỉ cần nhìn thấy chồng vui cười, hạnh phúc là tôi thấy mãn nguyện rồi vì vậy anh/chị à, cảm ơn anh/chị đã nhắc nhở, tôi sẽ cố gắng sống như vậy mãi để chẳng bao giờ xấu tính đi cằn nhằn chồng này nọ. Còn khó khăn cơm áo gạo tiền, khó khăn mất cả gia sản, khó khăn vì áp lực từ phía gia đình, ốm đau, bệnh tật… tôi cũng từng trải qua rồi.
Tôi cũng xin được nhắn gửi đến anh Nguyễn Việt Trường tác giả bài viết “Hoàng an không thanh thản làm sao mà hạnh phúc được”. Vâng, như anh thấy đấy, chắc là tôi và chồng tôi sẽ không phải là không thanh thản như là anh nghĩ. Còn về phần tâm linh, trong sách nhà Phật vẫn dậy chúng ta phải biết từ - bi - hỉ - xả, vậy mà anh vừa đọc chuyện của tôi chưa kịp hiểu kỹ đã bức xúc đến mức phải nói như vậy chắc là anh cũng chưa đọc sách nhiều lắm đâu, hoặc là đọc nhiều nhưng tâm chưa nhập.
Những người đọc nhiều sách của các triết gia (trong đó có cả phật, chúa, thánh…) đều có thái độ rất bình tĩnh và điềm đạm trong cuộc sống. Trong sách nhà Phật cũng dậy trong thiện có ác, trong ác có thiện. Nếu ta cứu một người là làm việc thiện, nhưng người đó là kẻ giết người vì được ta cứu sống nên lại có cơ hội đi giết người khác thì việc thiện ta làm đã trở thành việc ác rồi. Nếu ta giết một người, đó là việc ác, nhưng giết người này nhằm ngăn chặn anh ta giết những người khác, vậy hành vi đó lại là việc thiện. Bởi vậy, đừng thấy đổ vỡ mà cho là xấu, đừng thấy lành lặn mà nghĩ là hoàn toàn tốt đẹp.
Anh còn nói rằng tôi phải cảm ơn người vợ trước của chồng tôi đã làm “chuột bạch” để tôi có hạnh phúc! Vâng, một ví dụ rất hay mặc dù nó không được hay cho lắm. Nhưng nếu ai cũng lấy sự thất bại của người khác, đổ vỡ của người khác để trải nghiệm và rút ra bài học cho mình để sống tốt hơn thì cuộc sống này sẽ tốt đẹp biết bao, sẽ có thêm nhiều nhiều người được hạnh phúc.
Cuối cùng tôi xin chân thành cảm ơn các anh chị đã quan tâm đến bài viết của tôi và góp ý cho tâm sự của tôi. Dù ủng hộ hay phản đối, dù chê trách hay khen ngợi thì tôi cũng xin được ghi nhận những góp ý của mọi người để hoàn thiện kỹ năng sống cho mình. Và tôi cũng xin chúc cho các anh chị luôn có hạnh phúc trong cuộc sống. Chúc cho những người thứ ba tìm được đường đi, đừng lầm đường lạc lối để phải lụy cho bản thân và khổ dai dẳng cho những người khác và mong rằng các anh đừng ngoại tình khi còn tình cảm với vợ con để rồi phải khổ cho cả 3 người.
Cảm ơn VnExpress.net đã một lần nữa tạo cơ hội cho tôi tâm sự với mọi người và chúc quý báo ngày càng thành công.
Hoàng An