![]() |
Ảnh do tác giả cung cấp. |
Với một quyết định táo bạo, nhỏ sắp xếp hành trang lên đường đi du học. Một quyết định quá lớn đối với một cô bé mười tám tuổi, lớn đến nổi, trái ngược hoàn toàn với cái tên mà gia đình luôn thương yêu dành riêng cho nhỏ.
Sinh ra trong gia đình khá giả, lại là con một, nhỏ được gia đình bao bọc trong tình yêu thương hết mực. Mọi thứ hạnh phúc trên cuộc đời này dường như dành hết cho nhỏ. Tất cả mọi công việc từ bé tới lớn, hay những cột mốc trong quan trọng của nhỏ đều được gia đình hoạch định sẵn. Có lẽ vì vậy mà ý nghĩ du học ngày càng được nuôi lớn trong đầu của một cô bé từ khi biết nhận thức. Mẹ nhỏ không muốn vì đã quá quen với việc được chăm sóc nhỏ hàng ngày, nhưng nhỏ quyết tâm quá. Nhỏ đi du học.
Ngày ra sân bay, nhỏ kiên cường lắm, nhỏ bỏ ngoài tai những lời khuyên, những quan tâm và cả những giọt nước mắt. Vì đó là ước mơ của nhỏ mà. Ước mơ được tự do, ước mơ được tự chăm sóc cho bản thân mình. Với nụ cười mãn nguyện nhỏ bước thẳng vào check-in.
Nhỏ đặt chân tới đất nước sương mù trong cái lạnh mà nơi nhỏ vừa rời xa không bao giờ có được. Nhỏ đăt tên cho cái nơi mà nhỏ sẽ được tung tăng bay nhảy này "miền đất của tự do".
Với tính cách hoạt bát và vốn tiếng Anh cực ổn nhỏ nhanh chóng hòa nhập trong học tập cũng như sinh hoạt. Ở trường nhỏ làm quen được nhiều bạn lắm và toàn bộ đều là dân bản xứ. Đó là điều tự hào của nhỏ và lúc nào gọi điện thoại về nhà, nhỏ cũng khoe với ba mẹ về điều đó. Nhỏ thích cuộc sống ở đây. Nhỏ thích ra đường để mua sắm vì nhỏ muốn được giao tiếp bằng tiếng Anh. Tiếng Anh hóa là là mục tiêu, là lẽ sống mà nhỏ tự đặt ra cho bản thân mình. Có lẽ vì thế là nhỏ luôn hoàn thành tốt bài vở so với những du học sinh khác. Nhỏ luôn bận rộn với các buổi học nhóm hay những buổi thăm thú vùng đất mới với bạn bè nhỏ mà quên cả thời quan.
Nhỏ được nghỉ đông. Cái ý nghĩ được nghỉ đông đối với nhỏ sao mà lâu quá. Nhỏ không thề gặp được bạn bè thường xuyên vì đây là dịp đoàn tụ của người phương tây. Ôi! Nhỏ bứt rứt quá. Trời lạnh, nhỏ cũng ngại ra đường một mình. Nhỏ đành ở nhà vậy.
Nhỏ mừng lắm vì được cô bạn bản xứ mời nhỏ đến dự tiệc năm mới. Hăm hở vì lâu ngày không ra khỏi nhà và cũng vì không được trò chuyện, nhỏ tới thật sớm. Nhỏ vui vẻ lắm. Nhỏ cười đùa. Nhỏ trò chuyện. Nhưng tiệc tan, nhỏ lủi thủi về một mình... Nhỏ bất giác nhận ra nhỏ nhớ ba mẹ quá.
Cái kì nghỉ đông của nhỏ kéo dài tới tận 31 tết của Việt Nam. Nhỏ học được thói quen online đọc báo đề giết cái thời gian rảnh rồi, cũng như quên đi cái nỗi buồn mà cái gọi là “miền đất của tự do” mang lại cho nhỏ.
Những cành mai vàng rực, những gốc đào đỏ thắm... cứ tràn ngập trên màn hình laptop của nhỏ. Những háo hức của người dân sắm sửa trong những ngày cận tết cũng làm nhỏ háo hức lây. Nhỏ càng muốn giết thời gian bằng cách online bao nhiêu thì những hình ảnh ngày Tết càng ngập tràn trước mắt nhỏ. Những kí ức đẹp trong ngày Tết chợt ùa về như những đợt sóng dồn dập.
Nhỏ nhớ tới cái cảnh sum vầy ngồi làm bánh tét với ba mẹ. Nhớ những nải chuối thật to nhỏ cùng mẹ lựa ngoài chợ, đem di dím thật chín rồi háo hức chờ tới 29 tết đem ra gói bánh tét nhân chuối. Nhỏ thích ăn bánh tét nhân chuối nên lúc nào mẹ lúc nào cũng gói bánh nhân chuối nhiều hơn đậu xanh. Sao lúc này nhỏ thèm cái cảm giác được ngồi canh nồi bánh, thèm cái cảm giác được nếm thử cái mùi vị của cái bánh tết ấy đến thế!
Nhỏ nhớ tới những cảnh chợ Tết mà nhỏ và ba đèo nhau đi lựa cho bằng được một cây mai. Từ lúc bé năm nào gia đình nhỏ cũng chọn mua một cây mai thật đẹp, thật nhiều nụ và đặc biệt nhỏ phải cao bằng cây mai. Nhỏ tự hào lắm vì năm nào ba nhỏ cũng nói" "Chà, cây mai năm nay của nhà ta cao hơn, lớn hơn nhìu so với năm ngoái rồi đấy". Nghĩ tới đây, sao mắt nhỏ chợt cay quá. Nhỏ nghĩ không biết ba mẹ ở nhà có biết để lựa được cây mai nào cao bằng nhỏ không.
Nhỏ nhớ đến những hạnh phúc mong chờ được mặc đồ mới, diện những bộ váy thật rực rỡ trong ngày đầu nằm mới. Nhỏ luôn nghĩ tới và mong ước có được thật nhiều tiền lì xì. Nhỏ dự tính những câu chúc thật ý nghĩa dành cho người thân.
Nằm trên giường nhỏ nghĩ nhiều lắm. Càng nghĩ nhỏ lại càng thấy tủi.
Nhỏ cảm thấy ghét cái tự do mà nhỏ đang có. Ghét cái không khí lạnh. Ghét cái không gian vắng lặng trong căn phòng. Ghét cả chính bản thân mình. Giờ đây nhỏ chỉ muốn có ba mẹ bên cạnh, muốn được sống trong cái không khí ngày Tết, muốn được ăn cái bánh tét nhân chuối, muốn được cắn hột dưa, muốn được ăn mứt dừa. Nhỏ muốn được yêu thương, muốn được chăm sóc.
Từ khi xa nhà, nhỏ đã học được cách chăm sóc bản thân, học được cách sống, nhỏ cũng đã biết giá trị của đồng tiền, nhỏ biết tiết kiệm, biết nhiều lắm, nhiều tới mức mà ba mẹ biết sẽ rất tự hào về nhỏ. Nhưng không được rồi, ở cái xứ này chỉ có mình nhỏ.
Ôi, sao khó quá. Nhỏ cảm thấy cô đơn. nhỏ có cảm giác dường như chỉ còn mình nhỏ tồn tại và cô độc trên thế giới. Nhỏ khóc.
Chuông đồng hồ báo hiệu 4 giờ chiều. Nhỏ bật dậy, lau nước mắt, mặc quần áo thật ấm rồi ra khỏi nhà. Nhỏ háo hức muốn mua một trái dưa hấu thật to nhưng giờ mà kiếm mua được thật khó, nhỏ đành mua dưa vàng, loại dưa rất phổ biến nơi nhỏ ở ngay khi siêu thị vừa đóng cửa. Nhỏ hớn hở về nhà nào nức cắt dưa ra dĩa thật thịnh soạn. Nhỏ lấy tờ tiền 5 bảng rồi gói vào tờ giấy màu đỏ rời cẩn thật ghi dòng chữ “Tiền lì xì của nhỏ”. Ngồi nhìn thành quả mình làm được. Nhỏ mỉm cười hạnh phúc.
Còn 7 phút nữa là 5 giờ chiều, tức là gần 12 giờ đêm, giờ giao thừa ở Việt Nam. Nhỏ chợt nhớ đến lá cờ Việt Nam mà nhỏ tự làm trong ngày hội của sinh viên quốc tế. Nhỏ chạy thật nhanh vào lấy.
Nhỏ bật máy tính coi truyền hình trực tiếp từ Việt Nam. 10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2,1 ...bùm bùm bùm... Tiếng pháo bông phát ra từ laptop nghe như thiệt. Nhỏ nhảy cỡn lên, cầm lá cờ Tổ quốc trên tay, nhỏ hét lên: "Chúc Mừng Năm Mới". Nhỏ vừa la vừa hét theo tiếng chúc mừng xa hơn ngàn cây số. Nhỏ chợt nhận ra rằng đã từ lâu nhỏ không nói tiếng Việt. Chợt nhỏ cảm thấy sao nhỏ yêu tiếng nói của quê hương quá, yêu con người Việt Nam quá và yêu Tết dân tộc Việt Nam quá. Nhỏ bỗng nhận ra niềm tư hào vì nhỏ là người Việt Nam. Điều mà nhỏ chưa từng nghĩ tới. Nhỏ ngập tràn hạnh phúc.
Reng. Tiếng điện thoại reo lên. Bên kia đầu dây, tiếng ba me nhỏ... Nhỏ cười thật tươi: "Chúc ba mẹ trẻ mãi không già".
PS: Bài viết này em xin gửi tặng tới ba mẹ: Ba mẹ à, con yêu ba mẹ thật nhiều. Cám ơn ba mẹ đã chắp cánh cho con trong cuộc đời này. Hãy tin ở con ba mẹ nhé.
Phoebe Nguyễn (từ Anh)
Mời độc giả gửi bài dự thi viết về cảm xúc Tết ở đây.
Vietnam Airlines hân hạnh tài trợ cuộc thi 'Xuân Quê hương'. Xin mời xem thể lệ tại đây.