Công an nắm rõ lai lịch bọn tôi như trong lòng bàn tay, muốn úp nơm lúc nào chẳng được, nhưng bọn tôi vẫn yên tâm hành nghề vì đã có bà chủ lo lót, họ cũng lờ đi. Khi tôi về thành phố này, biết thể nào trên nhà cũng bổ đi tìm, nên mới có hơn nửa tháng đã chuyển chỗ trọ mấy lần, thay sim điện thoại. Ông giáo sư sẽ gọi điện về nhà tôi hỏi xem tôi đã về chưa, kiểu gì ông chẳng báo địa chỉ của Phong Vị Quán với bố mẹ tôi. Cao chạy xa bay trước vẫn hơn. Tôi đã tích được một ít tiền, lại có thêm món ông giáo sư vừa đưa, tốt nhất đi du lịch xa một chuyến cho đã. Tôi chọn Vịnh Hạ Long, nơi mới biết trên đài báo chứ chưa được đến lần nào. Tôi lẳng lặng thu xếp hành lý, một cô cũng ở tỉnh lẻ mới về thành phố trọ cùng phòng hỏi đi đâu, tôi chỉ nói ngắn gọn: Phắn! Vừa ra khỏi ngõ, tôi nhẩy xe Hoàng Long, sực nhớ trên nhà tôi còn có cái đĩa bài hát ca ngợi công ty xe khách liên tỉnh này: "Anh đưa em về Hải Phòng/ Cùng ra bắt xe Hoàng Long..."
Xe chất lượng cao, khách ngồi theo số ghế. Cạnh tôi là một anh bộ đội quần áo còn thơm phức mùi hồ. Nhìn vào cái gương chiếu hậu của bác tài xế, tôi thấy rất rõ gương mặt anh ta: vuông vức, nước da bánh mật, mái tóc đen dày, đôi mày đậm, sống mũi cao, thẳng. Tóm lại, một chú lính thuộc diện đẹp trai kiểu đàn ông phong sương. Hồi Bích Hường vừa thi đại học xong, chưa đi Úc quen khá nhiều anh bộ đội đóng trên thị xã, chị đã dạy tôi cách nhận biết quân hàm và phù hiệu gắn cùng sao vạch. Sĩ, úy, tá ra sao tôi thuộc làu. Miếng tiết đỏ trên cổ áo anh này gắn hai sao một vạch, tức trung úy, tôi thầm thẩm định được ngay. Song lại lần đầu nhìn thấy cái phù hiệu bên cạnh sao vạch, giống cánh cung lại có con dao găm bắt chéo quả lựu đạn phía dưới, nếu Bích Hường mà ở đây chắc cũng không thể biết là phù hiệu gì.
Xe chuyển bánh dễ được nửa giờ, anh ta ngồi im như pho tượng cạnh tôi. Nhưng đôi mắt anh vẫn linh hoạt chứ không hề ngủ gà ngủ gật, qua gương chiếu hậu tôi biết điều đó. Tôi liền nói mà không quay sang nhìn anh:
- Cánh cung cạnh ngôi sao trên ve áo là gì hở anh?
Dường như chỉ chờ tôi lên tiếng trước, anh quay sang bắt chuyện liền:
- Đặc công em ạ. Em đã bao giờ nghe nói đến lính đặc công chưa?
Tôi lắc đầu bảo chưa. Giọng anh sôi nổi hẳn:
- Binh chủng đặc biệt tinh nhuệ...
Tôi ngắt lời:
- Binh chủng là gì? Đặc biệt tinh nhuệ là gì hở anh?
Anh cười, bảo em gái ngây thơ quá, học lớp mấy rồi mà không biết "binh chủng", không biết "đặc biệt tinh nhuệ" nhỉ? Ở trường không học môn quân sự à? Tôi cười bảo, có đấy, nhưng em không nghe thầy giáo giảng những từ như vậy bao giờ, vả lại hễ đến giờ quân sự là bọn con gái chúng em sợ lăn lê bẩn quần áo nên trốn suốt, thành ra mù tịt, cuối năm thầy chiếu cố vẫn cho đủ điểm không phải thi lại. Anh bộ đội cười độ lượng mà bảo, thời bình nên môn này ở các trường chỉ học phiên phiến thôi, bọn anh trong nghề thì luôn phải văn ôn võ luyện. Anh học võ thuật ư? Thấy tôi tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi vậy, anh cười kể tiếp là những năm học trường sĩ quan đặc công suốt ngày trên thao trường luyện tập, tất nhiên cả luyện võ thuật nữa, lúc đầu cũng bị xây xát thâm tím mặt mày, sau quen rồi chẳng thấy đau. Anh vừa tốt nghiệp ra trường, về quê nghỉ phép trước khi trở lại đơn vị nhận nhiệm vụ mới.
- Em nhà ở Hạ Long à? Anh hỏi.
- Không - Tôi lắc đầu - Em đi chơi Vịnh Hạ Long.
- Nhà anh ở gần thành phố ấy đấy. Em đã bao giờ uống nước suối khoáng Quang Hanh của vùng mỏ Cẩm Phả chưa nhỉ? Nhà anh ở ngay Quang Hanh cách Hạ Long vài chục cây thôi - Anh nói như reo, hệt như gặp được tôi là đồng hương đồng khói. Rồi đôi mày đậm của anh hơi nhíu lại, hỏi tiếp - Sao đi có một mình?
Tôi cười, có một mình thì đi một mình thôi. Anh bỗng hỏi nhỏ vào tai tôi:
- Xinh thế đi một mình không sợ bị bắt nạt à? Người yêu đâu mà không theo kèm?
Tôi lắc, bảo không có ai yêu. Anh hỏi lại giọng khá là nghiêm chỉnh:
- Thật à?
Tôi gật. Rồi anh ngồi im, mắt hướng về phía trước. Tôi bỗng nhích đùi vào sát đùi anh. Đùi anh nần nẫn to hơn, dài hơn hẳn đùi tôi, tôi còn cảm được cả cái ấm nóng từ sức trai lực lưỡng của anh truyền sang. Bỗng nhiên một nỗi mặc cảm từ đâu bỗng dâng lên trong lòng tôi. Từ ngày thành thiếu nữ, tôi cứ sống buông thả, cứ hận đời như vậy thì sao có thể làm bạn được với một chàng trai đứng đắn, rắn rỏi thế này cơ chứ! Nước mắt tôi ứa ra từ lúc nào, tôi thấy thương cho thân phận mình quá, cái cảm giác lâu nay chưa bao giờ có trong tôi.
- Em khóc à? Bỗng nghe anh thì thào. Thì ra gương chiếu hậu soi chung gương mặt anh và tôi, anh đã nhìn thấy giọt nước mắt tôi lăn dài trên gò má. Tôi lau vội, lắc đầu cúi gằm xuống không dám nhìn vào gương nữa. Từ đó chúng tôi im lặng suốt một chặng dài.
Xe đã đến khu vực Bãi Cháy. Vịnh Hạ Long hiện ra trước mắt tôi qua cửa kính trong nắng chiều. Màu vàng tươi của nắng đang tô đậm trên đỉnh các dải núi đá lô xô chạy dài trên mặt biển xanh biếc; trên từng hòn đảo đá vôi hình thù kỳ lạ, và cả trên những con tầu đang lừ lừ rẽ sóng phía xa xa. Đẹp quá! Thanh sạch, tĩnh lặng quá! Đang mải ngắm trời ngắm biển, tôi nghe tiếng anh bộ đội bên tai:
- Đến nơi rồi. Em nghỉ khách sạn nào?
Tôi cầm vội cái túi du lịch chưa kịp trả lời, anh đã đứng lên với tay lấy cái ba lô con cóc để trên giá phía nóc xe. Dáng anh cao, phải cúi người khi bước xuống bậc xe. Tôi đi sau anh. Vừa đặt hai chân xuống đất, chưa kịp định hướng nào để đi tiếp thì tôi bỗng nghe có giọng nói khác lạ vẳng bên tai mình:
- Về nhà nghỉ cùng anh.
Tôi giật mình nhìn lại người vừa nói: một gã to béo, mặc áo phông cộc tay, đầu húi cua, cầm một túi xách to tướng đang nhìn tôi cười nhăn nhở. Thấy tôi tỏ vẻ ngạc nhiên, gã bảo tiếp:
- Chóng quên thế. Gặp nhau ở Phong Vị Quán rồi mà.
Tôi bủn rủn cả người. Đã ngán Phong Vị Quán đến tận cổ, giờ vừa tìm được một khoảng trời khác lạ cho thư thái đầu óc dù là chỉ thoáng chốc, thì lại xúi quẩy gặp ngay con đực đã từng mò đến cái quán ấy và gã lại giở trò tán tỉnh vòi vĩnh. Tôi đâu nhớ mặt khách làng chơi, chúng đều nhạt nhoà như nhau. Tôi ném cái nhìn vào hắn, rồi rảo bước coi như không nghe thấy lời gạ gẫm, chớt nhả vừa rồi. Gã tỏ vẻ ngạc nhiên, bám theo tôi lải nhải:
- Kìa em. Có thưởng đấy. Bao giờ anh chẳng boa các em hậu hĩnh.
Tôi bỗng thấy ngượng chín mặt với những khách xung quanh cũng đang lục tục xuống xe. Tôi cun cút bước đi như bị ma đuổi, coi như không biết gã là ai. Gã đầu cua không chịu bỏ con mồi, liền với tay vào vai tôi giật lại, bảo:
- Bớp mà cao giá thế!
- Tôi không quen biết anh! Tôi ngoái lại nói và cố bước nhanh khỏi tầm tay kiềm giữ của gã. Tóm hụt, lần này thì gã sải bước, kéo mạnh vào cổ áo làm tôi lọang choạng suýt ngã ngửa về phía sau.
- Đứng lại! - Gã quát - Trên ấy dưới này có gì khác nhau mà làm bộ làm tịch thế?
- Tôi không quen anh! Tôi nhắc lại câu lúc nãy - Anh để tôi yên.
- Không! Đi theo anh! Nói rồi gã nắm chặt tay tôi định kéo về hướng khác. Bỗng anh bộ đội đặc công ngồi cạnh tôi ban nãy đã đứng chắn trước mặt gã từ lúc nào. Gã nhìn anh bộ đội, gằn giọng bảo:
- Không việc gì đến anh! Tránh ra!
Anh bộ đội nhìn thẳng vào mắt tôi hỏi:
- Anh này có quan hệ gì với cô không?
- Không! Tôi nói và rút mạnh tay khỏi tay gã.
Anh bộ đội quay sang gã húi cua ôn tồn nói:
- Đấy, cô ấy nói không có quan hệ gì với anh. Sao ban ngày ban mặt anh lại bắt ép người ta phải theo mình như thế?
- Nó là con bớp - Gã chỉ thẳng vào mặt tôi - Tôi đưa con bớp nộp cho công an đấy.
- Không phải! Tôi quát to. Trào lên trong lòng tôi nỗi tủi nhục, xót xa, tự dưng nước mắt cứ trào ra. Đôi chân như khuỵu xuống và tôi ngồi gục mặt dưới chân hai người đàn ông.
- Anh không có quyền nhục mạ người khác! Tôi nghe tiếng anh bộ đội nói.
- Không khiến cậu dạy khôn! Tiếng gã húi cua. Rồi thấy bàn tay anh bộ đội khẽ lay vai tôi và bảo:
- Cô đứng lên. Đi đâu tùy thích. Không ai có thể bắt cô phải theo cả.
Tôi cầm túi vụt đứng lên. Mắt gã húi cua vằn đỏ nhìn anh bộ đội như muốn ăn sống nuốt tươi đối thủ. Gã quát:
- Cậu biết trêu vào thằng nào không?
Anh bộ đội xốc lại ba lô, nhìn gã chỉ cười nhạt, lắc đầu tỏ ý không cần biết gã là ai. Gã húi cua giơ bàn tay to xù kéo giật cái quai ba lô của anh bộ đội lại. Anh đứng sững, quay người nhìn thẳng vào gã:
- Cần gì? Anh nghiêm giọng hỏi, ánh mắt như có những tia lửa.
- Thằng chọi con! Nói rồi gã húi cua đấm thẳng vào mặt anh. Nhanh như chớp, anh gạt tay gã bật ra. Gã hơi loạng choạng. Rồi gã nhẩy xổ đạp thẳng vào ngực anh. Tôi hốt hoảng kêu lên:
- Đánh người!
Tiếng kêu của tôi vừa dứt, đã nghe "huỵch", gã húi cua ngã chỏng gọng trên mặt đường nhựa, còn anh bộ đội vẫn ba lô sau lưng, đứng nhìn hắn. Gã thấy có tảng đá xanh nhô bên đường, liền lồm cồm bò dậy, cúi gập người định cậy lên. Anh bộ đội bước nhanh đến bên gã, một chân đạp lên bàn tay gã đang cậy viên đá, giữ yên đấy, bảo:
- Không được giở trò. Anh đi theo tôi về đồn công an giải quyết.
Gã rút bàn tay ra khỏi chân anh bộ đội, vùng đứng dậy, định ra đòn tiếp, thì anh bộ đội đã túm ngay cổ tay gã bẻ ngoặt về đằng sau lưng. Gã nhăn mặt kêu ối oái, mồ hôi toá trên trán. Gã rền rĩ:
- Bỏ ra! Trật khớp ông rồi.
- Về đồn giải quyết! Anh không khoan nhượng, vẫn ấn gã chúi người về trước.
Mấy hành khách từ nãy cứ lẳng lặng chăm chú theo dõi hai người lời qua tiếng lại và đến lúc sự việc đã ngã ngũ, mới nói hùa vào:
- Anh bộ đội nói đúng đấy. Đưa thằng côn đồ này về đồn.
Có người còn quay sang tôi bảo:
- Cô cũng nên theo về đồn, làm chứng cho anh bộ đội là nó gây sự trước. Đánh trước.
Gã oằn người, rên rỉ, không còn điệu bộ hung hăng như lúc trước nữa. Đến lúc ấy anh trung úy mới bỏ tay gã ra. Gã cố đứng thẳng, lầu bầu là trệch khớp ông rồi. Và gã nhổ bãi nước bọt xuống đường, chửi một câu rất tục. Không cách nào khác gã phải lủi thủi theo anh bộ đội về đồn công an.
Đến nơi, anh bộ đội trình bày sự việc với anh công an trực ban. Anh trực ban vừa nhìn thấy gã húi cua, nhếch miệng cười bảo:
- Tưởng ai. Lại là anh à.
Gã húi cua liền chỉ vào tôi nói:
- Đây là con điếm. Các anh cần bắt ngay. Tôi định đưa nó về công an, thì cậu bộ đội này đánh tôi.
- Tôi đi du lịch. Không quen biết anh này. Tôi nói và chỉ tay vào gã húi cua.
Anh trực ban nhìn tôi giây lát, hỏi:
- Chắc chị lần đầu xuống đây?
- Vâng!
- Chị cho xem chứng minh thư.
Tôi lấy ra chứng minh thư. Anh xem kỹ, ghi số chứng minh thư vào biên bản và trả lại tôi. Anh còn mỉm cười nói với tôi là, chị từ tỉnh miền núi cất công đến tận đây tắm biển, hơi vất vả đấy nhỉ. Nói rồi anh xem tiếp chứng minh thư của anh bộ đội, ghi biên bản. Xong, anh đọc, mọi người nghe một lượt, không ai nói gì, anh bộ đội và tôi ký. Quay sang gã húi cua, anh công an cũng bắt gã ký, bảo tiền sự gây rối trật tự công cộng lần trước chưa giải quyết xong, lại tiếp đến vụ này. Chúng tôi giữ anh đến ngày mai để xin ý kiến xử lý của cấp trên.
Tôi và anh bộ đội ra khỏi đồn công an. Anh hỏi:
- Giờ Lưu Diệu Thúy nghỉ ở đâu?
Tôi thú thực là xuống đây lần đầu, chưa biết nghỉ ở đâu cho tiện. Anh (tên là Bùi Quang Hanh như ghi trong biên bản) liền chỉ tay sang bên kia eo biển có cây cầu lớn hình cánh cung rất thanh mảnh bắc qua, bảo nên sang đấy có nhiều nhà trọ bình dân, giá cả hợp lý, tiện đi tham quan. Tôi nói rất biết ơn anh, nếu hôm nay không có anh thì tôi đã bị tên ấy làm rầy rà khó mà gỡ ra được. Tôi còn bảo, giờ mới biết đặc công giỏi võ, đầu gấu như hắn mà phải chịu thua. Nghe tôi nói anh chỉ cười, hàm răng trắng đều tăm tắp nom thật tươi tắn. Rồi Quang Hanh gọi hai xe ôm đưa anh và tôi sang bên kia cầu. Anh sốt sắng tìm cho tôi một nhà trọ ưng ý, giá rẻ, đủ tiện nghi, khá sạch sẽ. Anh còn bảo, Diệu Thúy có người yêu đi cùng thì đâu phải gặp rắc rối như vừa rồi. Tôi cúi xuống mặt đỏ bừng, không biết nói với anh thế nào. Anh nói là giờ về thăm nhà ở mỏ suối khoáng Quang Hanh, trước khi đi không quên xin số điện thoại di động của tôi.
Phạm Quang Đẩu
Còn tiếp...
(Tiểu thuyết "Đánh đu cùng số phận" của Phạm Quang Đẩu, do Nhà xuất bản Văn học ấn hành năm 2012)