Mới có hai ngày ở Hạ Long, tôi đã thấy buồn chán, không bạn bè, không biết chơi đâu nữa. Buổi sáng. Nghe có chuông điện thoại di động, tôi nhận ra ngay tiếng của Quang Hanh: Diệu Thúy à. Thăm thú vịnh có vui không? Đi những đâu rồi? Độ hai giờ nữa anh sẽ đến thành phố, gặp em nhé. Tôi cảm thấy thời gian trôi quá chậm, rõ ràng tôi mong chờ anh từng phút từng giây. Ở nơi lạ lẫm này, tôi chỉ có một người quen là anh, vả lại anh từng là ân nhân của tôi, vậy là anh vẫn còn nhớ đến tôi.
Quang Hanh đến, anh vận bộ quân phục mới nom thật rắn rỏi. Anh kéo tôi ra một quán giải khát cạnh bờ biển ngồi nói chuyện. Gió biển thổi vào từng đợt mát rượi. Biển lặng mầu ngọc bích lấp lánh trong nắng sớm, có thể phóng mắt nhìn xa tới chân trời. Những cánh buồm nâu no gió lướt băng băng trên mặt nước nhẹ nhàng như một chiếc lá. Nhưng, ngồi chưa ấm chỗ, chưa nói được với nhau câu nào và người phục vụ cũng chưa kịp đưa cà phê lên, thì đã thấy từ ngoài cửa một toán người ập đến trước mặt chúng tôi. Tôi nhận ra ngay, gã đầu húi cua trong số bốn tên. Mắt gã long lên nhìn Quang Hanh và tôi, gằn từng tiếng:
- Tìm mãi. Hoá ra chúng mày là bồ bịch từ trước. Giờ tao sẽ trả trọn vẹn món nợ hôm trước với chúng mày!
Quang Hanh đứng phắt dậy, sải mấy bước ra hẳn phía ngoài sân giáp bãi biển. Cả bọn nhớn mắt rồi cũng bám theo anh. Theo phản xạ tự nhiên tôi vội moi điện thoại tìm bấm số 113.
- Muốn gì, ra cả đây! Anh nói. Tôi đứng ngây người giây lát trong quán, chờ chuông điện thoại rung, rồi lập cập nói: "Đến ngay quán Thủy Tiên. Có vụ đánh hội đồng một anh bộ đội!". Vừa dứt lời, nhét được cái điện thoại vào túi, tôi bỗng thấy nổ đom đóm mắt, ngã chúi xuống quầy. Tên đầu húi cua đứng ngay cạnh giáng cho tôi cái tạt tai. Bên ngoài nghe tiếng bước chân thình thịch cùng lời qua tiếng lại. Mấy nhân viên nhà hàng sợ hãi chúi cả vào góc quầy. Tôi định thần được sau cú đánh phũ của tên kia, nhìn ra sân, đã thấy mấy tên côn đồ cầm côn xích, dao găm, quả chùy sắt đang quây anh. Tên đầu húi cua bỏ tôi nhẩy bổ ra trợ giúp đồng bọn. "Huỵch, huỵch", tên côn xích rồi tiếp đến tên dao găm ngã chúi, hung khí văng ra. Bất đồ tên đầu húi cua từ phía sau, tung cú đá vào mạng sườn anh. Mải đối phó tiếp với tên còn lại đang hằm hè định quăng quả chuỳ sang, anh bị dính cú đá từ phía sau làm cả người mất thăng bằng chới với. Lập tức tên cầm chùy vung tay ném, quả chùy bay vù. Tôi hét lên chạy ra khi thấy anh ngã gục và tên húi cua bồi tiếp một cú đạp vào bụng anh. Anh lăn một vòng sau cú đạp, nét mặt tỏ ra cực kỳ đau đớn, tôi chợt nhìn thấy một vệt máu tươi trên trán anh. Đúng giây phút nguy ngập đó, bên ngoài vang tiếng mấy tiếng tuýt còi của cảnh sát. Tên đầu húi cua dừng lại nghe ngóng. Tên cầm côn bị đánh ngã đầu tiên đã ngồi dậy được, hốt hoảng nói:
- Đ...mẹ! Một một ba. Té!
Nhưng đã muộn. Cảnh sát 113 ập vào từ phía ngoài, dồn bốn tên côn đồ vào góc tường của quán. Chúng mau chóng bị còng tay. Tôi nói với những anh cảnh sát đang xử lý bọn tội phạm:
- Có anh bộ đội bị thương ở đây!
Quang Hanh đang ngồi bệt duỗi thẳng hai chân trên cát, đầu gục xuống. Hai anh cảnh sát chạy đến đỡ anh. Tôi chỉ vào quả chùy sắt làm thủng một miếng ở góc tường bảo:
- Bị quả này ném trúng.
Có anh cảnh sát khác đến nhặt lại quả chùy cùng con dao găm văng ra lúc nãy và gọi xe cứu thương. Một anh giở tờ giấy trong xà cột đeo bên hông, ngồi làm biên bản. Anh hỏi tôi và người chủ quán diễn biến sự việc. Lát sau bốn tên côn đồ bị dồn lên xe thùng kín của cảnh sát và khóa cánh cửa lại. Xe cứu thương rúc còi từ xa chạy đến. Quang Hanh được cáng lên ngay. Tôi ký vội vào tờ biên bản, rồi nhẩy lên xe ngồi bên băng ca cạnh anh.
Đến bệnh viện, Quang Hanh được đưa vào phòng hồi sức cấp cứu. Tôi bồn chồn đứng ngoài, sau khoảng nửa giờ có anh bác sĩ đi ra, anh bảo với tôi may mà anh bộ đội kịp tránh, quả chùy sắt chỉ sượt qua trán. Anh ấy bị chấn động não, phải nằm tĩnh dưỡng vài ngày. Đến lúc ấy, qua cái gương soi đặt ở hành lang bệnh viện tôi mới thấy vết ngón tay tên côn đồ còn in hằn vệt đỏ trên má mình. Có anh công an tìm đến ghi thêm lời kể của tôi. Buổi chiều, tôi xin bác sĩ trực cho vào phòng thăm anh. Bác sĩ nhìn tôi hỏi: Vợ hay người yêu? Tôi lắc đầu bảo bạn. Anh bác sĩ cười bảo, vào được nhưng đừng để anh ấy chấn động thêm nữa đấy.
Anh đang được truyền nước, thấy tôi anh hỏi ngay: Em bị nó đánh hả, có khám chấn thương không? Tôi lắc đầu bảo không sao, còn anh thế nào rồi? Anh bảo đã đỡ nhiều, chỉ còn hơi rức đầu. Anh còn cười: quả chùy sắt mà trúng mặt thì bây giờ Diệu Thuý đang viếng anh ngoài nghĩa địa rồi. Cả ba tên đều có hung khí cùng tấn công một lúc nên khó đối phó. Tôi bảo, vậy là vẫn còn may. Anh chớp chớp mắt nhìn tôi. Tôi lại hỏi, có cần báo để bố mẹ hay người nhà ở quê lên thăm không? Anh nói là chắc vài ngày là ra viện, không nên để ông bà lo lắng. Có báo cho vợ anh? Nghe tôi hỏi vậy, anh lắc đầu, đã có vợ đâu. Thì báo cho người yêu lên thăm vậy? Anh cười, cô ấy đang ôn thi trên Hà Nội chuẩn bị thi vào Đại học Luật. Anh nghỉ phép ở nhà mấy ngày rồi lên thành phố thăm cô ấy luôn. Nghe anh nói, tôi hơi sững lại, gượng cười bảo, vậy là em đã làm lỡ việc của anh. Không sao đâu mà, anh nói, gặp lại em cũng nằm trong dự định của anh, chỉ suýt nữa bị bọn côn đồ làm lỡ việc thôi.
Anh bác sĩ trực thò đầu vào nhắc tôi, nói chuyện nhiều quá, người bệnh cần nghỉ ngơi. Nghe vậy, Quang Hanh bảo em cứ yên tâm về nghỉ đi, anh lên Hạ Long sớm cũng là muốn hỏi em một việc đấy.
Hai ngày sau anh mới được xuất viện, bác sĩ còn dặn dò nếu thấy có triệu chứng rức đầu, buồn nôn thì phải trở lại ngay.
Ra khỏi cổng bệnh viện, tôi cùng anh vào một quán bên đường. Tôi hỏi là không biết mấy thằng côn đồ ấy bị xử lý thế nào? Anh bảo, lần này chúng tù là cái chắc rồi. Mà em cũng nên rời đây sớm, biết đâu chúng còn đồng bọn sẽ tìm cách trả thù. Vậy thì anh cũng không nên ở đây nữa, tôi nói. Anh bảo, ngày mai sẽ lên Hà Nội thăm bạn gái đang ôn thi trên ấy. Nói rồi anh nhìn thẳng vào tôi hỏi:
- Anh hỏi thật: Diệu Thúy có đúng xuống đây là để đi du lịch không?
Tôi lúng túng cúi mặt, lát sau mới ngửng lên nhìn anh trả lời:
- Em đã nói trên xe rồi, em chưa biết Vịnh Hạ Long thật mà.
- Anh có nghi ngờ điều ấy đâu - Anh hỏi tiếp - Sao em đi có một mình?
Tôi cười:
- Có hai mình đâu mà chẳng đi một mình.
- Nói thật nhé - Anh nhìn vào mắt tôi nói - Không phải anh không tin phần nào lời tên đầu húi cua đã nói với công an hôm trước ở bến xe đâu. Em không việc gì phải giấu nữa. Em cứ coi anh như một người bạn có thể tin cậy được, biết đâu anh có thể giúp em việc gì. Từ hôm gặp em đến giờ anh cứ luôn tự hỏi là tại sao em lại làm việc ấy.
Tôi ngồi thừ hồi lâu. Hóa ra anh đã biết cả rồi. Sao anh bộ đội trẻ này giống ông giáo sư già kia thế, quan tâm đến tôi và đều nói không hiểu tại sao tôi lại đi làm điếm. Nhưng giờ đây tôi bỗng thấy anh là người gần gũi với tôi hơn, tin cậy hơn. Có lẽ do chúng tôi gần tuổi nhau, dễ nói chuyện với nhau, dễ cảm thông với nhau. Và giờ đây tôi muốn nói ra những ẩn ức lâu nay của mình trước khi rời khỏi chốn này. Trở về nhà hay tiếp tục lưu lạc nữa, tôi cũng chưa quyết định. Không hiểu sao lúc này tôi chợt liên tưởng đến chuyện vừa xảy ra trước ngày tôi xuống Hạ Long không lâu, nhiều người vẫn còn xôn xao bàn tán. Một cô gái giận người yêu đã phản bội mình, đi xe máy lên cầu, đến giữa cầu chỗ cao nhất, để xe máy đấy, rồi trèo lên thành cầu, buông mình xuống, nội tạng vỡ nát hết. Liệu tôi có đủ can đảm ngay sau đây, khi đã kể với anh hết mọi chuyện, thú nhận với anh mọi chuyện, tôi cũng sẽ lên chỗ cao nhất ấy của cây cầu ấy, nhẩy xuống để tự giải thoát khỏi nỗi nhục nhã đến cùng cực này...
Phạm Quang Đẩu
Còn tiếp...
(Tiểu thuyết "Đánh đu cùng số phận" của Phạm Quang Đẩu, do Nhà xuất bản Văn học ấn hành năm 2012)