Chào quý độc giả của VnExpress, tôi muốn gửi vài dòng tâm sự của mình, mong nhận được sự chia sẻ của tất cả mọi người. Tôi có đọc qua Cuộc đời tôi 'tuột dốc không phanh' dù hai lần đậu Bách khoa, bài viết đã đem lại cho tôi nhiều cảm xúc, bởi tôi thấy được mình trong tác giả.
Tôi từng là một học sinh giỏi. Cấp một và cấp hai, tôi luôn làm bố mẹ vui lòng và nở mặt với hàng xóm, tuy có lười nhưng thành tích cũng không giảm mấy. Gia đình tôi cũng không gọi là nghèo khó nhưng bố mẹ luôn cố gắng làm lụng nuôi bốn anh em tôi ăn học.
Năm 2006 - thời game online bùng nổ, vì dấn thân vào nó, tôi đã dần thay đổi mình. Từ một người chỉ biết đến việc học, tôi lao vào game và thậm chí còn ăn trộm nữa.
Năm lớp 9 chỉ được học sinh khá nên tôi không dám đăng kí vào ban tự nhiên của trường huyện. May mắn là điểm đầu vào của tôi tốt nên nhà trường cho vào lớp chuyên. Tôi vui lắm, cũng cố gắng học thật tốt, ngặt nỗi thời cấp 3, lớp tôi được 12 đứa con trai thì cả 12 đứa đều chơi game "dota" - một loại game hành động chiến thuật, chơi theo nhóm.
Lúc ấy, tôi đã cố gắng để không dính vào, thế nhưng không thể dừng được, tôi lại nghiện game với lũ bạn. Tụi nó nắm kiến thức chắc hơn tôi nên học lực không giảm, còn tôi thì bị học sinh yếu trong học kỳ một lớp 10. Tôi không tin được cũng không dám nói cho bố mẹ biết.
Họp phụ huynh xong, bố tôi nghẹn lời không nói được gì, chỉ bảo sao mày học như vậy. Tôi cũng buồn lắm, không dám nhìn mặt ai cả, nhưng đã nghiện game thì nó ghê gớm lắm.
Tôi lại dấn vào những cuộc chơi, có lần bố phải đi tìm và tôi bị đánh ngay tại quán game cho đến khi về tới tận nhà vẫn bị đánh tiếp, thậm chí tôi còn làm mất cả xe đạp ... Rất nhiều chuyện đã xảy ra trong thời gian tôi nghiện game.
Về sau, có lẽ do bị bố mẹ la mắng nhiều quá nên tôi có tiến bộ, cũng duy trì được mức khá trong những năm tiếp theo, duy chỉ có năm 12, tôi bị điểm liệt môn Văn và vẫn nghiệm game như trước.
Quãng thời gian ôn thi đại học, tôi vẫn cày game đến 2h sáng, bố mẹ cho tiền ra thị trấn ôn thi nhưng tôi lại nhịn ăn để chơi. Kết quả đã được báo trước, năm đó (2011) tôi chỉ được 13 điểm. Việc rớt đại học khiến tôi sụp đổ hoàn toàn.
Bạn bè cũng chơi game như tôi nhưng tụi nó toàn đậu Bách khoa, Sư phạm kỹ thuật... còn tôi lại như thế này. Tôi còn nhớ những tháng gần thi, bố tôi không ngủ được, cứ thấp thỏm lo lắng cho con. Tôi rớt nước mắt vì để thời gian trôi qua hoài phí và tiếc vì mình chưa cố gắng.
Không đậu Bách khoa như mong muốn, chẳng lẽ tôi phải về quê làm vườn? Bố khuyên tôi: "Học cao đẳng cũng được, chứ dân lập nhà mình không có tiền". Tôi ấm ức đăng ký cao đẳng Công nghệ thông tin (thuộc đại học Khoa học tự nhiên).
Lúc ấy, tôi chỉ nghĩ đến việc học đại học. Vì không muốn thua kém bạn bè, tôi đã giấu mọi người ôn thi lại và đi làm thêm để trang trải mọi thứ. Làm từ 5h sáng đến 12h trưa, để lấy được 60.000 đồng tiền công, tôi bị sai vặt rất nhiều. Trong khi nhiệm vụ của tôi là dọn bàn, rửa ly, thế nhưng, hễ có thời gian là bà chủ bắt tôi nhặt từng cái lá trong chậu hoa, thậm chí hốt phân chó, lau kính...
Làm được 2,5 tháng, vì quá cực nên tôi xin nghỉ. Tôi tiết kiệm được gần được 4 triệu để ôn thi đại học. Năm 2012, tôi thi lại được 12 điểm, thua cả năm trước. Tôi buồn lắm nhưng những động lực nêu trên khiến tôi không bỏ cuộc, tôi tiếp tục kiếm tiền thi lại.
Năm 2013, tôi lại rớt tiếp vì chỉ được 15 điểm. Năm 2014, tôi chuyển qua thi Kiến trúc (ngành xây dựng), cũng may mắn năm đó trường lấy điểm thấp hơn nên tôi đậu. Tuy nhiên, bố mẹ không đồng ý mà bắt tôi học cho xong bằng cao đẳng. Khổ nỗi, tôi có học đâu mà ra trường được.
Tôi vẫn quyết tâm học Kiến trúc, bố mẹ cấm cản và dọa không chu cấp tiền, tôi mặc kệ. Có lẽ vì suy nghĩ được học đại học, nó khiến tôi phải đánh đổi rất nhiều nên quyết định theo đến cùng.
Tôi cố gắng xin làm thêm để trang trải việc học, đầu tiên đó là trông xe. Công việc này rất mệt mỏi, đói khát, tháng đầu tôi sút gần 5kg nhưng vẫn không nản chí. May mắn đến khi cùng lúc tôi có hai công việc làm thêm, là cộng tác viên cho một tờ báo lớn và dạy gia sư cho một gia đình khá giả, thu nhập được khoảng 3,5 triệu đồng mỗi tháng.
Khi đi dạy, được bao ăn nên tôi béo tốt hẳn ra, từ 60kg lên được 72kg. Khoản thu nhập trên đã giúp tôi trang trải được phần học phí. Tuy điểm không cao nhưng may mắn không phải thi lại.
Ngoài ra, tôi còn dành dụm được một ít tiền để gửi về cho bố mẹ ở quê. Tuy hiện tại tôi chưa thành công nhưng mục tiêu đã được tôi nung nấu sẵn. Tôi quyết tâm sẽ tự học tiếng Anh và Nhật để ra trường lương trên 1.000 USD.
Qua bài viết này, tôi muốn chia sẻ với mọi người một chút ít kinh nghiệm, dù động lực của bạn chưa cao hay đơn giản là thói tự ti... nản chí hay vượt qua được không là do bạn có cam chịu không thôi. Nếu bạn sợ thua ai đó thì phải nỗ lực nhiều hơn họ, tôi nghĩ thành công sẽ không bỏ rơi bạn đâu.
>> Xem thêm: 'Rớt đại học không phải là dấu chấm kết thúc'
'Trượt đại học thì có sao, đời vẫn còn nhiều ngã rẽ để đi'
Cuộc đời vẫn luôn dành một lối đi tươi đẹp cho ta. Đen tình thì đỏ bạc, cái chính là bạn có dám vững chân đi tiếp hay không mà thôi. |
Chia sẻ bài viết của bạn về giáo dục, thi cử tại đây.