Tôi giật mình tỉnh giấc khi trời đã lên. Ánh nắng xế trưa đem theo không khí oi bức của Sài Gòn xuyên qua cửa sổ, len lỏi vào bên trong căn phòng và đánh thức tôi dậy. Đã mười giờ sáng. Một giấc ngủ dài không đủ làm dịu đi cơn đau đầu tàn đọng lại sau một đêm quá chén. Tôi khẽ mở mắt, mặt trời đã lên cao. Mấy đứa bạn cùng phòng đã đi vắng. Chỉ còn lại mình tôi với căn phòng trống. Mở mắt nhìn lên trần nhà, giữa không gian tĩnh mịch và cô đơn, tôi lặng lẽ trầm tư suy nghĩ về cuộc sống của chính mình.
Tôi lớn lên trong một gia đình nghèo ở Bình Phước. Đây không phải là nơi tôi sinh ra, nhưng là nơi tôi gắn bó toàn bộ tuổi thơ của mình. Ba mẹ tôi đã từ bỏ cuộc sống khá giả ở đô thị Sài Gòn, về khu kinh tế mới để được ở bên cạnh chăm sóc bà nội đã già yếu và các em của ba. Tuổi thơ tôi, vì thế gắn bó luôn với mảnh đất nơi đây: quê hương của rừng và đất đỏ, nắng bụi mưa lầy.
Kinh tế gia đình tôi không khá giả, nhưng ba mẹ luôn tạo điều kiện tốt nhất để tôi học hành. Ông bà cũng là những người tri thức, hơn ai hết, ông bà hiểu được tầm quan trọng của giáo dục. Ba tôi vẫn hay nói với tôi rằng “cho dù mỗi bữa ăn ba mẹ phải giảm một ít, cho dù đôi bàn tay của ba có chai sạn thêm bao nhiêu đi nữa, ba mẹ cũng sẽ tạo điều kiện hết sức cho con, chỉ có học hành mới có thể giúp được cho con và gia đình mình sau này thôi con à”. Cũng vì vậy, ông không cho tôi được phép lên rẫy cùng ông mà dành toàn bộ thời gian để học tập. Có những ngày ba mẹ đi làm đến tối mịt mới về, đôi vai mệt mỏi rã rời, nhưng ông vẫn nhìn tôi cười, ánh mắt mệt mỏi nhưng chan đầy những yêu thương.
Năm lớp bốn, tôi là học sinh duy nhất của trường được chọn lên huyện thi học sinh giỏi. Nhưng vào thời điểm đó, trường không có điều kiện để đưa tôi đi thi và muốn gia đình hỗ trợ. Từ nhà tôi lên huyện là 30 km đường đất đỏ. Gia đình tôi không có xe máy, tôi lại không muốn ba phải bận tâm nên đã nói với trường để xin rút lui. Không ngờ chiều hôm đó ba tôi biết chuyện. Ông mắng tôi một trận to, ông bảo không có gì là không thể, khi có cơ hội để được học hỏi và khẳng định bản thân con phải nắm lấy. Nếu con làm được như vậy, cho dù có phải đạp xe chở con lên huyện thi ba cũng cảm thấy vui. Tôi ngồi nghe ông mắng mà từng giọt nước mắt khẽ rơi. Không phải vì bị ba mắng, nhưng vì tôi cảm thấy thương và tự hào về ba mình hơn bao giờ hết.
Cứ thế, tôi lớn lên trong yên bình dưới sự bảo bọc của cha mẹ. Không phụ lòng ông, tôi luôn đứng đầu trong bảng xếp hạng của trường cũng như các cuộc thi học sinh giỏi. Ngày tôi đỗ hai trường đại học danh tiếng ở Sài Gòn, ba tôi vui lắm. Ông cười, nhưng tôi thấy khóe mi ông long lanh.
Đó cũng chính là ngày mà tôi phải chính thức xa gia đình. Tôi từ giã vùng đất đỏ quê hương để khăn gói lên Sài Gòn học tập, thực hiện những hoài bão và mơ ước của mình. Tôi đã thôi không còn là chú chim bé nhỏ được bao bọc trong bàn tay cha, mà giờ phải tự cất cánh bay cao vào khoảng trời mình đã chọn. Tôi tập làm quen với cuộc sống không còn bữa cơm gia đình, không còn chén chè mát lạnh mẹ nấu cho trong những đêm thức khuya ôn bài, không còn tiếng cười của bố, không còn âm thanh quen thuộc tờ mờ sáng ba mẹ lên rẫy. Tôi quay cuồng với lịch học và công việc. Mật độ những cuộc gọi về nhà cũng giảm dần.
Rồi tôi cũng ra trường. Ngày nghe tôi bảo sẽ không về quê mà bám trụ lại Sài Gòn để xây dựng sự nghiệp, ba chỉ lặng im và chúc tôi thành công. Nhìn vào đôi mắt ông, tôi biết rằng ông buồn.
Cho đến hôm nay, gần năm năm tôi bám trụ lại thành phố này. Đây không phải là một quãng thời gian dài, nhưng cũng đủ để nhìn lại quãng đường mình đã đi qua. Tôi của hôm nay không còn được ngồi chung trong mâm cơm tối, không được cười tít mắt những lúc cả nhà quây quần, không nhổ tóc sâu cho mẹ, cũng không còn được đấm lưng cho ba. Tất cả thứ đó đã được thay thế bằng công việc, bằng kế hoạch, bằng đầu tư và bằng những cuộc nhậu thâu đêm suốt sáng. Tôi nhớ những buổi cùng ba dạo vườn tìm sầu riêng đem ra chợ bán, nhớ những buổi quang gánh tưới rau cho mẹ, nhớ cả những bữa cơm nóng còn nghi ngút khói.
Tôi uể oải ngồi dậy, trời đã lên cao hơn. Bầu trời cũng quang đãng và trong xanh hơn. Vài cơn gió khẽ len qua cửa sổ xua bớt cơn nóng oi bức. Vớ lấy chiếc điện thoại bên cạnh, tôi bấm số máy quen thuộc và khẽ nói trong vô thức: “Ba ơi, hôm nay con về thăm nhà nhé”.
Ngô Việt Khánh Huy