Thời gian trôi nhanh, giờ đây, con đã là sinh viên năm 3. Mấy ai biết rằng mẹ đã hy sinh và bao dung cho đứa con đầy lỗi lầm này. Dường như cả gia đình mình, nhất là mẹ ít khi nào nhắc đến chuyện của con khi xưa nữa. Dù vậy, trong thâm tâm của con, đó mãi là một ký ức khủng khiếp, luôn nhắc con phải nghĩ đến mẹ mỗi khi bắt đầu quyết định hay làm một điều gì đó.
Con mong mẹ mãi bên gia đình và là người phụ nữ hiện đại nhất trong lòng con với cha. |
Con ở tuổi 16 đã bỏ nhà đi Sài Gòn. Đó là những chuỗi ngày chìm trong nước mắt và sự gièm pha của người đời phải không mẹ? Lúc đó con vì bốc đồng nông cạn để rồi suốt đời này phải mang cảm giác sống trong tội lỗi dù mẹ chưa bao giờ ruồng bỏ hay trách mắng.
Con càng đi thì càng xa nhà và khi muốn trở về lại càng không thể bởi mọi chuyện đã lỡ. Nếu con trở về trong sự đàm tiếu sẽ khiến bản thân sợ hãi. Vì vậy con cứ trốn chạy mặc cho cha mẹ tìm kiếm khắp nơi. Mỗi lần con nhận cuộc gọi của mẹ từ quê nhà là lòng lại đau như cắt. Cuộc sống mưu sinh ở Sài thành không dễ như con từng nghĩ. Khi đó con không giấy tờ không bằng cấp và nhất là không có mẹ kề bên...
Cha mẹ bên ngày quan trọng nhất của cuộc đời con. |
Con nhớ như in cuộc gọi ngày 30 Tết của mẹ. Đó là cuộc gọi hiếm hoi từ mẹ mà con dám bắt máy. Mẹ nói là "H ơi về với mẹ đi con. Mẹ đang ở ngoại với mấy dì. Tết mà nhìn chị Nhí thằng Quẹo con Nguyên khiến mẹ nhớ con quá. H à, về đi con, mẹ sẽ không la con đâu và không ai la con đâu". Mẹ nói trong tiếng nấc nghẹn ngào và giọng đã khàn đi vì khóc quá nhiều...
Hôm nay, con viết những dòng này với đôi tay rung rẩy và đã khóc một cách vô thức mẹ à. Con khóc ở chỗ làm thêm. Con có nên điện về cho mẹ ngay lúc này không? Nếu làm vậy mẹ sẽ lo cho con lắm. Con sẽ nhìn về tương lai, cố gắng học cho thật giỏi để sau này đi làm. Khi nào có tiền nhiều, con sẽ dẫn mẹ đi du lịch, đi biển như người ta. Con sẽ mua thật nhiều đồ cho mẹ.
Mẹ của con ngoài việc giỏi hy sinh và chịu đựng thì còn rất nhạy về thời trang. Song, vì phải dành tiền cho con ăn học nên thỉnh thoảng mẹ mới mua một bộ đồ. Nhiều khi đùa giỡn với con, mẹ còn nói mẹ là người model nhất trong những người con của ngoại. Vì vậy, dì út toàn mua đồ gửi tặng mẹ. Thi thoảng mẹ cũng thích những mẫu đồ mới, nhưng đã dành hết phần cho con và những chi tiêu trong gia đình. Con luôn biết ơn mẹ về những điều này.
Một lần nọ, khi con về quê được cha kể trong tiếng cười giòn giã. "Mẹ mày đi lấy đồ về bán như mọi khi, mà bữa đó mẹ tha son rồi hỏi cha đẹp không, bó tay thiệt chứ". Mẹ ơi, vậy là sắp đến ngày 20/10 - ngày của phụ nữ Việt Nam rồi đó. Con nhớ hồi năm nhất có tự làm và đi in bài thơ ra để tặng mẹ. Sau đó, cha đã treo bài thơ ấy lên trong nhà mình:
"Khi lớn lên con muốn làm bạn với mẹ
Vì cuộc đời mẹ có nhiều bạn bè đâu
Dành cả đời cho đứa con không buồn lớn
Nó hiểu đời khi tuổi ngót hai mươi
Da mặt mẹ ít nhiều sạm nắng
Đôi mắt mẹ lấp lánh niềm tin
Tin con con sẽ nguyện làm
Chỉ mong cho mẹ sống đời bên con chậm thôi, khẽ thôi và mãi thôi..."
Đó là những điều mà con mong muốn. Mẹ mãi bên gia đình mình và là người phụ nữ model nhất trong lòng con với cha, mẹ nhé!
Trần Thị Ngọc Hân