Thức dậy từ 5 giờ, Vi Thị Thanh Xuân, 30 tuổi, cặm cụi chuẩn bị bữa ăn sáng cho cả gia đình. Xong xuôi, cô ra ban công nhỏ phía trước nhà tập yoga. Hít thở sâu, Xuân vươn người vặn mình rồi ngả lưng, hai tay chống xuống đất, tạo tư thế hình vòm để căng giãn toàn bộ cơ thể. Với Xuân, đây là khoảng thời gian yên bình và dễ chịu nhất trong ngày.
"Không ai nghĩ tôi từng bị liệt, nửa cơ thể trái mất toàn bộ cảm giác. 10 năm qua, nhiều lúc tưởng tôi nghĩ cuộc đời tưởng như đã dừng lại ở đó", giọng cô chùng xuống.
Nhớ lại buổi tối năm 2011, Xuân về nhà, ăn tối, tắm giặt rồi đi ngủ. Khi tỉnh dậy, cô phát hiện bị liệt nửa mặt trái, mắt trái không chớp được, nước mắt chảy vô thức.
"Thậm chí, tay trái cấu nhéo không biết đau, nửa người bên trái như liệt, toàn thân yếu đuối", Xuân kể.
Khi đó, bố cô đang mắc bệnh hiểm nghèo, mẹ đi làm phụ hồ, cô phải tự trang trải viện phí. Thỉnh thoảng, Xuân vay mượn bạn bè mỗi lần vài trăm nghìn để đi bấm huyệt, châm cứu. Điều trị hơn một năm, cơn đau giảm nhưng chưa lấy lại được cảm giác.
"Nhiều lúc tôi muốn thả trôi mình, nhất là khi kim đâm vào các huyệt, cảm giác tê tái tận xương, buốt tận não nhưng chỉ biết cắn răng chịu đựng", Xuân nói.
Đầu năm 2013, cô bắt đầu tập ăn cơm không phải ngửa cổ, uống nước không làm ướt áo, tay tập nâng vật nhẹ nhàng và dần cảm nhận được cảm giác. Thỉnh thoảng, Xuân bị đau nửa đầu, vai gáy phải cạo gió, "sống dặt dẹo" vì phải dùng thuốc thường xuyên.
Tình cờ một lần, Xuân được bạn rủ đi đến phòng tập yoga. Ban đầu, cô không bắt nhịp được vì cơ thể cứng như gỗ, tay yếu, hơi thở không đều, trong khi học viên khác có thể uốn dẻo, gập mình. Về nhà, Xuân chủ động tìm bài tập đơn giản để học. Thỉnh thoảng, cô tìm bức ảnh đẹp trên mạng dõi theo để lấy động lực. Khi cơ thể quen hơn, cô đi tập đều hơn vào giờ trưa. Càng tập càng đam mê, cô muốn mình làm được tư thế đẹp và khó. Ước mơ trở thành huấn luyện viên yoga nhen nhóm từ lúc này.
Quyết là làm. Xuân nộp đơn xin nghỉ việc để theo đuổi con đường thành huấn luyện viên chuyên nghiệp. Xuân cho biết, cơ địa cô bị cứng, đã từng tai biến và không cân đối giữa thân trên và dưới. Bị đau vai gáy nên không thể tập nặng, cô mày mò soạn giáo án dành cho bản thân, yếu đâu tập đấy, không học qua mạng hay theo những người tập lâu năm.
Những ngày đầu, cô chọn động tác đơn giản để cơ thể làm quen. Yoga nhẹ nhàng mà tác động sâu khiến toàn thân cô mỏi, nhất là phần tay và đùi. Tiếp đó, cô được hướng dẫn cách thở, "hít vào phình bụng ra, thở ra xẹp bụng", để tập không bị mệt, thở dốc khi lộn người.
Xuân chia nhỏ thời gian tập mỗi ngày, mỗi lần tập từng phần, rồi kết hợp lại. Mất một tuần đầu bắt nhịp, từ đó đêm nào Xuân cũng ăn ngon, ngủ sâu giấc, người không bị căng cứng.
Năm 2018, Xuân bắt đầu mở lớp dạy yoga. Lớp học đa dạng từ người già đến người trẻ, chung đam mê với bộ môn này.
Từ ngày đứng lớp, thời gian cô chủ yếu dành cho học viên. Để tập luyện, Xuân tập buổi sáng sớm hoặc cùng tập với học viên để cơ thể duy trì và đảm bảo sức khỏe.
Theo Xuân, yoga tuy phổ biến nhưng nhiều người còn quan niệm sai lầm, nghĩ nó chỉ hợp với nữ, không hợp người cá tính mạnh hoặc chỉ có vài động tác nhàm chán. Nhưng, thế giới yoga rộng lớn, để chinh phục có khi phải tập cả đời.
Ngoài ra, ai cũng có thể thực hành yoga. Từ những người có vấn đề về xương khớp, mất ngủ, người nóng tính cần thư giãn để giải toả áp lực, thậm chí người bình thường tập yoga để có thêm niềm vui sống. "Nhưng cần tập luyện từ từ để cơ thể làm quen, chia nhỏ thời gian để cơ mềm ra, uốn dẻo hơn", Xuân nói.
Cô thừa nhận đến yoga muộn nên cơ thể không dẻo dai như người trẻ nên càng phải nỗ lực. Sau mỗi buổi tập hoặc dạy học, Xuân đều nhờ học viên lưu lại hình ảnh đẹp để nhìn lại, động viên bản thân nỗ lực hơn.
"Đôi khi đi tập chỉ để khỏe hơn, đẹp hơn nhưng nghỉ tập thì lại có vô vàn lý do", cô chậc lưỡi. "Phải biến nó thành thói quen, thành món ăn tinh thần".
Khi Việt Nam thực hiện giãn cách xã hội, Xuân chuyển sang hướng dẫn mọi người tập luyện trực tuyến, video. Xuân nói cô không phải là giáo viên mà chỉ đơn thuần là người đồng hành cùng mọi người. Thêm một người đến tập, cô càng thấm nhuần trách nhiệm lan tỏa tinh thần tích cực, giúp học viên rèn luyện và khỏe mạnh. Cô cũng tự răn mình mỗi ngày không bao giờ bỏ cuộc. Cũng từ lâu, Xuân không cần đến bệnh viện hay dùng đến viên thuốc Đông Tây y nào.
Thùy An