Khi các bạn đọc được những lời này, tôi thức trong bóng đêm, khi mà phòng ngủ của mọi người chắc hẳn đã tối đèn từ lâu. Sau khi tôi phân tích và nhẹ nhàng nói sự thật về bệnh tình cho vợ, cũng nghỉ việc gần một tháng để làm những chuyện có thể chữa bệnh cho vợ. Dùng thuốc được một tuần, em lại "phát triển" lên một mức mạnh mẽ hơn nhiều.
Ba lần vợ bỏ nhà ra đi theo đủ cách, bỏ đi khi tôi đang ngủ, hoặc khi cơn ghen nổi lên, vợ như muốn biến mất khỏi tôi ngay khi có thể. Ngày vợ chưa phá thai, mỗi sáng tôi đều dậy sớm và làm đồ ăn cho em theo dinh dưỡng được bác sĩ tư vấn, đó là một quả trứng luộc và cốc sữa ấm cho người bầu. Vì thương vợ mệt nên tôi thường bưng chiếc mâm nhỏ lên bàn cạnh đầu giường của vợ.
Trong một buổi sáng, là lần đầu vợ tự ý bỏ đi, em đợi tôi xuống bếp ở tầng dưới rồi lẳng lặng trốn ra ngoài theo đường ban công. Khi lên đến nơi, tôi vô cùng hoảng hốt nhưng không còn kịp trở tay. Lần thứ hai em đi khi rạng sáng, khi tôi tỉnh dậy thì vợ như màn đêm biến mất không còn dấu vết. Tôi tin rằng, hầu hết trải nghiệm khủng khiếp này các bạn đều chưa có cơ hội trải qua. Cứ sau mỗi lần như thế, vợ lại đay nghiến, quy chụp cho tôi là người không ra gì, cặp kè với hàng tá người rồi bỏ rơi em, khiến em không chấp nhận được. Mỗi lời nói đó như nhát dao cắt vô hình xuyên vào tâm hồn tôi, vào tương lai mịt mờ mà tôi không thể tưởng tượng ra.
Sau mỗi chu kỳ bỏ nhà ra đi, cắt liên lạc khoảng vài ngày với mọi người, để lại muôn vàn lo âu và sợ hãi cho tôi cũng như người nhà, vợ trở về như không có chuyện gì xảy ra. Nhìn vợ lại vui vẻ cười đùa như không, tôi vui thì ít mà quay mặt giấu nước mắt nhìn sang chỗ khác thì nhiều. Có lẽ, cả cuộc đời này vợ sẽ không bao giờ được nhìn thấy những giọt nước mắt chua chát của tôi những khi ấy. Rồi thời gian tiếp tục trôi trong sóng gió rình rập gia đình nhỏ bất cứ lúc nào, danh sách những điều tưởng tượng tình địch của vợ ngày một dài. Tôi không nhận được sự hỗ trợ của nhà vợ, họ thừa nhận em bị bệnh song chẳng hề vun vén hay đứng ra cùng tôi giải quyết. Vì chiều theo ý vợ, tôi đưa em đi làm đẹp, làm tất cả những gì có thể nếu như điều đó giúp em tự tin và thoải mái hơn. Chỉ có việc đi chữa bệnh thì vợ nhất quyết từ chối và thẳng thừng sỉ vả tôi có mục đích xấu. Tôi đã thất bại và tủi thân trong chính tình yêu, tình thương dành cho vợ.
Giờ vợ bỏ đi lần thứ ba để lại tôi một mình suốt một tháng qua. Em đòi ly hôn nhưng ngày nào cũng tra tấn tinh thần tôi bằng muôn vàn cuộc gọi, tin nhắn vô cùng khó nghe; tôi chỉ lặng lẽ thở dài sau mỗi lần gác máy. Mọi cố gắng của tôi trong mắt em trước giờ mãi mãi là con số không, đó là lý do tôi đã tâm sự những điều này với các bạn. Tôi sụt 6 kg kể từ khi lấy vợ. Nhìn mẹ đẻ, tôi biết mình có lỗi; nhìn vợ, tôi thấy thật xót xa.
Lời cuối tôi xin được cảm ơn các bạn đã đồng cảm với gia đình tôi. Cho đến phút này, tôi vẫn không trách vợ, em không hề có lỗi, trái lại rất đáng thương. Lỗi ở tôi không nhỏ, đã không thể bảo vệ được người vợ thương yêu của mình trước bệnh tật. Mong rằng khi nhiều mùa thu như thế này qua đi, khi em trở lại là chính mình sẽ hiểu tôi từng yêu, từng thương em nhiều như thế nào. Thế nhưng em đã không cho tôi cơ hội để được che chở, đồng hành những lúc khó khăn. Sự thật tôi rất yêu em. Vì yêu nên tôi mong vợ sẽ trở lại làm người bình thường, khỏe mạnh như trước kia, như khi chưa từng biết tôi; mọi ưu phiền hãy để lại cho tôi, tôi sẵn sàng chấp nhận. Liệu đó có phải nhân văn hay không thì tùy vào góc nhìn của mỗi người. "Hoa thơm còn nở lại. Người không sống hai xuân".
Hưng
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 (giờ hành chính) để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc