Sau khi đọc bài viết “Học ĐH dân lập, tôi vẫn làm quản lý tập đoàn quốc tế” của tác giả Lyna Lê, tôi thấy cũng bình thường. Mặc dù bạn đã rất cố gắng và có chút may mắn nữa, nhưng vẫn chưa nghị lực bằng chồng tôi.
Chồng tôi năm nay 42 tuổi. Từ khi học cấp 2 anh ấy đã một buổi đi học, một buổi đi hớt cá ở Hồ Tây (Hà Nội) cho mẹ đưa ra chợ bán, vì gia đình nghèo. Ngày đó, do mải mê giúp mẹ kiếm tiền nên chuyện học hành của anh ấy cũng chểnh mảng. Lên cấp 3 anh ấy phải đi học bổ túc văn hóa. Tuy nhiên, anh ấy rất ham học.
Những ngày đó, anh ấy vừa đi làm bảo vệ, vừa kiếm tiền để học suốt những năm cấp 3. Cho đến khi học cao đẳng, đại học anh ấy vẫn tranh thủ đi làm kiếm tiền trang trải cuộc sống bản thân.
Thế rồi tổng cộng chồng tôi có một bằng cao đẳng (thiết bị y tế), hai bằng đại học (tiếng Anh, điện tử viễn thông). Anh ấy có nhiều bằng cấp như vậy, nhưng công việc gắn bó lâu dài cho đến hiện nay của anh ấy là xuất nhập khẩu.
Tôi nhận thấy, có một điều ở chồng tôi khác với mọi người cùng thời là: Ngay từ đầu, chồng tôi đã nhận thức được tầm quan trọng của tiếng Anh nên sau khi tốt nghiệp cấp 3, anh ấy đã chú trọng đầu tư học tiếng Anh. Điều này đã giúp ích cho công việc xuất nhập khẩu của chồng tôi sau này rất nhiều.
Ở các công ty khác thường một vài người ôm mảng xuất khẩu hoặc nhập khẩu nhưng chồng tôi làm hai trong một luôn. Công ty cũng có tuyển thêm người để san sẻ bớt công việc, tuy nhiên người mới ra trường không có kinh nghiệm nên không kham được, chỉ sau một vài tháng là tự động rút lui. Người có kinh nghiệm thì không muốn đi làm xa trung tâm Hà Nội nên không tuyển được.
Nói về tài sản, hiện nay vợ chồng tôi đã tự tay mua được 2 mảnh đất tại Hà Nội để dành cho 2 đứa con trai. Còn nhà ở hiện tại (150m2), chúng tôi vẫn tiếp tục cho một người nước ngoài thuê. Còn gia đình tôi thì thuê một căn hộ nhỏ khác để ở nhằm tiếp kiệm chi phí.
Chúng tôi hoàn toàn có thể mua được xe ôtô nhưng vợ chồng tôi không mua vì nhu cầu đi lại ít. Chồng tôi vẫn thường nói với hai con rằng: “Nhà mình nghèo phải đi ở thuê và không có ôtô nên các con phải cố gắng”.
Tôi vẫn luôn tự hào về chồng mình và luôn lấy đó làm tấm gương để dạy dỗ 2 con.
>> Xem thêm: Vợ chồng tay trắng mua căn hộ, xe hơi sau 3 năm
Chia sẻ bài viết của bạn về học hành, khởi nghiệp tại đây.