Bố tôi là người đàn ông đẹp trai, khuôn mặt chữ điền nhưng khá gia trưởng và nóng tính. Mẹ tôi xinh đẹp, hiền lành, đảm đang lại học rất giỏi. Có điều do ông ngoại và bác tôi mất cùng trong khoảng thời gian ngắn khiến bà ngoại sốc, muốn mẹ ở bên, không muốn mẹ tiếp tục học lên cao (vì điều này mà bà luôn cảm thấy ân hận vì cuộc sống vất vả về sau của mẹ tôi).
Năm tôi học lớp 4, do gia đình khó khăn nên mẹ quyết định lên thành phố cùng bán hàng ăn với bác, để lại anh em tôi ở nhà với bố. Vào thời điểm đó, cách nhà không xa có một cô góa chồng khi tuổi còn khá trẻ. Sau này khi vào cấp 2 tôi mới biết, trong thời gian không có mẹ ở nhà, bố đã qua lại nhà cô ấy. Mọi người trong làng đều biết, tôi biết nhưng lại không dám nói gì vì rất sợ bố. Nhiều đêm khi anh em tôi ngủ, bố đã lẻn đi đến nhà cô ta. Tôi khoá cửa lại rồi cất chìa khoá đi, khi bố về không mở được cửa đã gọi nhưng tôi vờ như không nghe thấy. Đỉnh điểm có lần vào quá nửa đêm, bên ngoài trăng khá sáng, khi bố vừa về nhà thì tôi thấy cô ta chạy đến, tôi đã nhìn thấy họ ôm nhau qua cửa sổ. Tôi không thể diễn tả được cảm xúc của mình khi đó, chỉ biết khóc rất nhiều, trái tim như nghẹn lại, tôi thương mẹ bao nhiêu thì hận bố bấy nhiêu. Tất nhiên tôi không kể chuyện này với mẹ nhưng chuyện bố ngoại tình thì mẹ biết; mẹ đi làm xa nên có lẽ cũng cố làm ngơ, chỉ với mong muốn kiếm tiền nuôi anh em tôi.
Thời nay mọi người sẽ nghĩ tại sao mẹ không ly dị. Nhưng bạn biết đó, chuyện ly dị vào thời điểm đấy là chuyện vô cùng khủng khiếp, hơn nữa với hoàn cảnh và điều kiện kinh tế khi đó mình mẹ cũng khó có thể nuôi anh em tôi. Chuyện ngoại tình không chỉ ngày một ngày hai mà đã kéo dài suốt mấy năm, tôi không biết đã bao nhiêu buổi sáng thức dậy với khuôn mặt hốc hác và ánh mắt sưng vù vì khóc suốt đêm. Tôi sợ những ánh nhìn mà người làng nhìn tôi một cách đầy đáng thương. Sau đó tôi đã quyết tâm dồn hết tâm trí vào việc học, muốn rời khỏi căn nhà đó, muốn rời bố càng xa càng tốt để lên thành phố học đại học và ở gần mẹ. Thật may mắn, tôi đã làm được; suốt 4 năm đại học tôi cố gắng quên hết những chuyện cũ, tập trung vào việc học, cũng rất ít khi gọi điện hỏi thăm bố. Giữa tôi và bố dường như đã tồn tại một khoảng cách rất lớn, khó có thể thu hẹp lại, bố và tôi đã không thể nói chuyện cùng nhau.
Sau khi tốt nghiệp đại học một thời gian, tôi quyết định sang nước ngoài làm việc. Do ám ảnh chuyện quá khứ nên tôi khá khép mình trong chuyện tình cảm, chỉ duy trì mối quan hệ khi cảm thấy an toàn. Rồi tôi quen anh, chồng hiện tại. Anh là một người chín chắn, hơn tôi 8 tuổi và sống rất giản dị. Chúng tôi kết hôn sau 3 năm quen biết. Hiện tại cuộc sống của chúng tôi khá hạnh phúc với con trai 2 tuổi rưỡi, kinh tế gia đình cũng tương đối ổn định.
Mẹ về quê được khoảng 4 năm sau khi anh trai tôi lấy vợ và sinh con, bố cũng không còn qua lại với người phụ nữ đó nữa. Mọi chuyện dần trôi vào quên lãng. Do có con nhỏ nên giữa tôi và bố giờ cũng có lý do để nói chuyện nhiều hơn. Tôi không còn giận bố nhưng mỗi khi đọc được hay xem đâu đó về những câu chuyện ngoại tình là lại nhói đau. Đó là một ký ức vô cùng buồn và đã trở thành vết sẹo trong lòng tôi, có thế hết đau nhưng chẳng thể quên được.
Khi chia sẻ câu chuyện này, tôi chỉ muốn nói với những bậc cha mẹ, hãy luôn chú ý đến hành vi ứng xử của mình, đừng để làm tổn thương đến những đứa con, không phải đứa trẻ nào cũng có thể mạnh mẽ vượt qua những tổn thương đó, những ám ảnh và hệ quả về sau có thể sẽ vô cùng lớn. Mọi người hay nói trẻ con không biết gì nhưng thật ra chúng lại biết rất nhiều.
Phương
Độc giả gọi vào số09 6658 1270để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc.