Năm 42 tuổi, tôi tình cờ quen anh trên chuyến bay dài trong một lần đi công tác ở Australia. Anh hơn tôi 3 tuổi, đẹp trai, thâm trầm, điềm đạm. Thật tình cờ, chúng tôi làm cùng lĩnh vực nên khi xuống máy bay, anh đưa tôi danh thiếp và xin email, tôi đồng ý. Lấy lý do công việc, anh thường hẹn tôi đi ăn trưa, chúng tôi thân nhau. Anh là người có kiến thức sâu rộng, tôi mới về nên bỡ ngỡ, nghĩ rằng mình có thêm bạn khác giới cũng không vấn đề gì. Tôi tự tin sẽ khống chế được cảm xúc, cho rằng mình luôn là người chủ động điều khiển mọi mối quan hệ với đàn ông, rằng đơn thuần chỉ cần một người bạn giúp đỡ trong công việc ở Việt Nam.
Chúng tôi hợp nhau một cách ngạc nhiên. Anh tấn công tôi dồn dập, cảm giác như chưa bao giờ có người đàn ông nào nâng niu tôi như vậy. Tôi từ chối, trốn chạy, cuối cùng vẫn đầu hàng trước si mê của anh sau một năm làm bạn. Anh rất bận nhưng luôn sắp xếp thời gian cho tôi; tôi tuyệt đối tôn trọng thời gian dành cho gia đình của anh vì biết anh đặt cược sự nghiệp, gia đình và danh dự để yêu tôi. Tuy nhiên, có lẽ anh quá căng thẳng với việc phải dung hoà giữa công việc, gia đình và tôi, càng ngày tôi càng nhận thấy sự mệt mỏi hằn sâu trên gương mặt anh. Tôi nhiều lần đề nghị anh dừng lại, thế nhưng mỗi lần tôi trốn anh lại tìm ra, rồi càng yêu nhau hơn.
Hai năm rưỡi trôi qua, chúng tôi chưa bao giờ cãi vã, có chăng chỉ là vài lần anh lỡ hẹn vì bận gia đình. Tôi dần dần nhận ra, có lẽ đã đến lúc anh phải quay về. Vậy mà khi mới bắt đầu, tôi đã tin rằng anh cô đơn khi sống trong gia đình đó, rằng tôi là "dòng sông bình yên" mà anh muốn tìm đến sau mệt mỏi thường nhật. Qua lời kể của anh, người vợ khô khan chỉ biết cằn nhằn, sau mấy năm bên tôi anh lại thương chị lủi thủi, thấy có lỗi với gia đình. Tôi giận bản thân, quyết tâm rời bỏ anh, rồi lại tiếc nhớ sự chăm sóc tỉ mỉ của anh dành cho mình. Tôi luôn băn khoăn một điều, anh yêu vợ như vậy mà sao vẫn chủ động, ráo riết theo đuổi tôi?
Ở lứa tuổi của chúng tôi, mối quan hệ lén lút này có lẽ chỉ là trò đùa của phản ứng hoá học rơi rớt lại của tuổi thanh xuân. Với tôi, đó là nỗi đau mà tôi sẽ phải mất nhiều thời gian mới có thể quên đi được, nhưng nó đáng là gì khi so sánh với nỗi đau của người vợ ấy. Các anh xin cho tôi hỏi, tại sao khi kết hôn rồi, đàn ông vẫn có thể yêu thêm người phụ nữ khác? Các chị cho tôi hỏi, làm thế nào để quên đi thật nhanh chuyện này?
Gửi anh: Em không có cơ hội thực hiện lời hứa sẽ yêu anh nốt phần đời còn lại nữa rồi. Những gì anh đã hứa sẽ làm cho em, em xí xoá hết. Mong anh hạnh phúc.
Ngân
Độc giả gọi vào số09 6658 1270để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc.