Sóng được Xuân Quỳnh sáng tác nhân chuyến đi thực tế ở biển Diêm Điền, được in trong tập thơ Hoa dọc chiến hào (1968). Bài thơ được viết khi tác giả đã nếm trải sự đổ vỡ trong tình yêu. Theo GS Trần Đăng Xuyền, dẫu vậy người phụ nữ hồn nhiên, tha thiết yêu đời này vẫn còn ấp ủ bao hy vọng, vẫn phơi phới niềm tin về hạnh phúc.
Đoạn cuối của bài thơ là niềm tin vào cái đích cuối cùng của tình yêu lớn như con sóng nhất định sẽ tới bờ, dù muôn vàn cách trở.
Ở ngoài kia đại dương
Trăm nghìn con sóng đó
Con nào chẳng tới bờ
Dù muôn vời cách trở
Cuộc đời tuy dài thế
Năm tháng vẫn đi qua
Như biển kia dẫu rộng
Mây vẫn bay về xa
Làm sao được tan ra
Thành trăm con sóng nhỏ
Giữa biển lớn tình yêu
Để ngàn năm còn vỗ.
GS Trần Đăng Xuyền bình giảng, tương lai hạnh phúc như đang còn chờ cả ở phía trước đối với nhà thơ. Ý thức về thời gian chưa làm cho tác giả lo âu mà chỉ càng làm tăng thêm niềm tin.
Những ý nghĩ ở các câu thơ trên có vẻ tự do, tản mạn nhưng từ trong chiều sâu của thi tứ vẫn có sự vận động nhất quán. Đó là hành trình khởi đầu từ bỏ cái chật chội, nhỏ hẹp để tìm đến một tình yêu bao la, rộng lớn, cuối cùng là khát vọng được sống hết mình trong tình yêu, muốn hóa thân vĩnh viễn thành tình yêu muôn thủa.
Sóng là bài thơ tình yêu rất tiêu biểu cho tư tưởng và phong cách thơ Xuân Quỳnh trong giai đoạn đầu. Đây là bài thơ vừa xinh xắn, vừa duyên dáng, vừa mãnh liệt, sôi nổi, vừa hồn nhiên, trong sáng, vừa ý nhị, sâu xa.
Câu 5: Nhà thơ Xuân Quỳnh quê ở đâu?