Đến tận bây giờ, 12 năm đã trôi qua nhưng cảm giác trong tôi vẫn y nguyên như thế. Hào hứng, sung sướng, phấn khích, hy vọng, hụt hẫng… Dường như tất cả hỉ nộ ái ố của cả một đời người đều dồn hết vào cái cảm xúc lúc đó.
Sao thua tức tưởi thế Bồ ơi? Không biết bao nhiêu lần tôi tự hỏi câu đó. Hàng trăm, hàng ngàn lần tôi đều tự an ủi mình nhưng nỗi đau vẫn khôn nguôi. Đứa em gái nhỏ vô tư mang bịch bỏng ngô đặt xuống chiếc bàn cọt kẹt. Niềm háo hức dâng cao tột đỉnh. Nhưng lần này khác với 12 năm về trước, có thêm cả nỗi sợ. Tôi sợ nếu Bồ của tôi lại thua. Tôi sợ nhìn thấy nước mắt của CR7… Ánh mắt ứa máu của trên khuôn mặt khắc khổ của Deco như năm nào. Bàn tay vỗ về run run của Scolari ngày đó hiện lên rõ mồn một.
Tình yêu là thứ mà ta không thể giải thích tại sao. Với tôi, nó đơn giản đến lạ lùng.
- Sao anh hai lại thích Bồ?
- Vì đó là quê của thầy Tô (Henrique Calisto) chứ sao.
- Chỉ thế thôi à? Anh đâu phải cầu thủ mà gọi ổng là thầy? Bồ Đào Nha là Bố Đào Nhà.
....
Tiếng cười lanh lảnh của nhỏ em vẫn vang lên. Giờ thì cả hai đều đã lớn rồi, và nhỏ thề sẽ không khóc như lần đó nữa. Trận chung kết định mệnh đó. Thế hệ vàng hoàn hảo đó.
Từng thua họ một trận rồi, đã biết rằng nếu đá cống hiến thì sẽ khó thắng rồi…nhưng tại sao, tại sao mọi người vẫn chơi như vậy? Đối với một con người như tôi thì chiến thắng là tất cả. Tôi thích cái đẹp, rất thích là đằng khác. Nhưng đây là bóng đá chứ không phải là một thứ gì khác. Chơi không cống hiến không có nghĩa là chơi bẩn. Và đội bóng tôi yêu đã thua.
Thua thật rồi. Thua ngay trên sân nhà trước những người yêu mến. Tất cả những người con của Bồ đã khóc. Có cả hai con người cách xa đến nửa vòng trái đất. Tôi muốn khóc nhưng cố kìm lại vì còn nhỏ bên cạnh. Nhỏ cố cười nhưng mí mắt lại cố giữ cho nước mắt không trào ra.
- Tiếc thật anh hai nhỉ. Thôi để em làm bài thơ chia buồn nhé.
Thế là thua thật rồi Bồ ơi.
Múa may cho đã để đi đời,
Tiến vào chung kết tưng bừng thế,
Ông trời cũng không đoán Bồ rơi…
Nói đến đó, nhỏ lao vào người tôi khóc rống lên. Không ngờ một cô gái cứng cỏi như vậy, kể cả khi bị ăn hiếp cũng không bao giờ khóc lại cũng có lúc thế này.
Bóng đá là như vậy đó. Có kẻ thắng, người thua và khi đã thua thì không còn gì để biện hộ cho trận thua đó. Khắc nghiệt và tàn nhẫn hơn cả khi bị người mình yêu từ chối tình cảm của mình. Tôi liên tưởng đến hình ảnh một đứa trẻ đang chạy bị vấp ngã, mẹ đứa bé không cần biết lý do đã mắng, đã đánh đứa bé tội nghiệp. Thua là thua, dù anh đá ra sao, dù anh mạnh thế nào, dù anh tấn công nhiều ra sao. Kết quả là anh thua và anh phải chấp nhận điều đó. Chưa hết, anh còn phải hứng chịu vô số lời chỉ trích, mỉa mai, khinh bỉ. Cay đắng quá…
Cuối cùng, người gục ngã lại là tôi. Hy vọng lớn bao nhiêu thì khi thua cuộc thất vọng lại nhiều bấy nhiêu. Tôi như rơi xuống vực sâu khủng hoảng. Thế hệ vàng này mà còn không vô địch được thì đến bao giờ? Ngây thơ quá Bồ ơi… ngây thơ đến tội nghiệp.
Yêu mà khổ quá thì yêu làm gì? Bạn đang nghĩ như vậy phải không? Nhưng bạn ơi, cuộc sống luôn cho ta những hy vọng, rồi thất vọng như vậy đó. Dù đau khổ cũng vẫn yêu và sẽ mãi yêu. Có người yêu thì hạnh phúc, có người yêu thì đau khổ. Nhưng dù đau khổ hay hạnh phúc thì con người vẫn muốn yêu. Tình yêu vì thế mà tồn tại. Con người không thể sống mà không yêu. Hàng nghìn năm nay con người đã sống và đã yêu - yêu thật lòng như vậy. Đâu phải tôi chưa từng được hưởng niềm hạnh phúc với Bồ của tôi, đâu phải tôi chưa từng nếm trải cảm giác ngất ngây trong men say chiến thắng? Nhưng trong cái đêm định mệnh đó, chưa bao giờ tôi cảm thấy hụt hẫng đến thế.
Những giọt nước mắt vẫn rơi, không chỉ của mình tôi. Còn có cả những giọt nước mắt của những con người khác nữa, nước mắt của bạn - người tôi yêu mến.
Lúc đó bạn đã mười chín tuổi, cái tuổi đã đủ lớn để biết cảm giác của cuộc sống là như thế nào. Nhưng cái tuổi đó vẫn chưa va vấp nhiều. Vẫn chưa nếm trái hết ngọt bùi cay đắng.
Khóc, bạn khóc thành tiếng. Khóc không biết trời đất gì mặc cho đàn anh Tiago dỗ dành, mặc cho người bạn Andrade an ủi, mặc cho bàn tay xoa đầu khích lệ của Scolari… bạn vẫn khóc như chưa bao giờ được khóc. Chúng ta tuy cùng đang khóc nhưng rất khác nhau, khi tôi khóc, tôi chỉ khóc một mình, còn khi bạn khóc, tôi sẽ khóc cùng với bạn. Nhất định lần sau bạn sẽ không phải khóc nữa. Nhất định lần sau tôi sẽ cùng cười với bạn
12 năm trôi qua thật nhanh, và tôi vẫn yêu đội bóng ấy, yêu những con người ấy.
Chỉ còn vài giờ đồng hồ nữa thôi, tôi sẽ lại được trải qua những cung bậc cảm xúc mãnh liệt đó. Bây giờ tôi đang hồi hộp tột cùng, hy vọng tột cùng… Nhưng chỉ khoảng ba giờ nữa, cảm xúc của tôi sẽ thay đổi rất nhiều… có thể là sung sướng bất tận nhưng cũng có thể sẽ thất vọng tràn trề. Nhưng dù thế nào, tôi cũng dám chắc một điều: Bồ ơi, tôi yêu các bạn. Cho dù mười hai năm về trước các bạn đã làm tôi thất vọng. Cho dù thế hệ vàng của các bạn đã không còn. Tình yêu của tôi vẫn sẽ mãi mãi không thay đổi. Cho dù con đường đó có dài vô tận, tôi vẫn sẽ bước đi trên nó.
"Selecção das Quinas", Eu te amo !!!