Người gửi: Thảo Thu
Gửi tới: Ban Sức khoẻ
Tiêu đề: Chữ bác sĩ
Phải thừa nhận rằng tình trạng bệnh nhân và nhà thuốc không luận được đơn thuốc của bác sĩ rất phổ biến, vô cùng bức xúc và có thể ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe và tính mạng người bệnh.
Không ai có thể nhớ tất cả các tên thuốc. Bác sĩ có quyền tra cứu sách vở, ghi chép một số tên thuốc cần dùng vào nơi dễ xem để khi cần thì ghi đơn cho bệnh nhân. Vì vậy, không có nhiều lý do để bác sĩ phải ghi lung tung vào đơn thuốc. Vả lại, cũng chả mấy ai dám kê đơn loại thuốc mà mình không thuộc tên, kể cả những bác sĩ có trình độ hạn chế. Những người này có thể sẽ kê đi kê lại những loại thuốc mình đã thuộc, nếu không sẽ chẳng có dược sĩ nào bán được thuốc cho người bệnh và sẽ lộ tẩy là bác sĩ không biết tên thuốc.
Nội dung bác sĩ viết trong y bạ bao gồm triệu chứng, chẩn đoán và đơn thuốc. Tất cả những thứ này đều là thuật ngữ chuyên môn nên kể cả viết rõ ràng, không phải ai cũng hiểu được, còn nếu viết nhanh thì khả năng nhiều người không hiểu được càng cao.
Không nên từ nét chữ mà quy sang đạo đức. Vậy những nhân tài trên thế giới nổi tiếng vì chữ viết xấu đều có đạo đức xấu cả sao?
Theo tôi, có 2 trường hợp bác sĩ viết chữ xấu, người khác không hiểu:
Đa số bác sĩ viết xấu vì không có đủ thời gian. Tại Bệnh viện Việt Pháp Hà Nội, theo quy định, mỗi bệnh nhân được khám trong 30 phút, vậy mà đôi khi vẫn thấy không đủ thời gian. Hãy thử đến phòng khám của Bệnh viện Nhi Trung ương: mỗi bệnh nhân có lẽ chỉ được 5-10 phút. Trong thời gian này, bác sĩ phải hỏi bệnh, khám bệnh, kê đơn. Lấy đâu ra thời gian để họ viết đẹp, viết rõ? Càng không có thời gian để giải thích gì cho người bệnh. Nếu dành nhiều thời gian cho một bệnh nhân thì nhiều người khác sẽ không được khám.
Một số bác sĩ cố tình ghi chữ xấu để bệnh nhân phải đến hiệu thuốc do mình chỉ định mua, như vậy họ sẽ được hỏa hồng. Người bệnh không nên sợ bác sĩ. Nếu chưa hiểu về chẩn đoán cũng như loại thuốc bác sĩ kê, chúng ta có quyền hỏi. Hãy nhẹ nhàng hỏi: "Vậy tôi bị bệnh gì, loại thuốc bác sĩ cho có tác dụng gì…". Bác sĩ sẽ bắt buộc phải cho bạn biết bạn bị bệnh gì, các thuốc kê trong đơn thuộc nhóm kháng sinh hay chống viêm, vitamin… Có thể hỏi thêm bác sĩ những thuốc nào là bắt buộc, những thuốc nào thuộc loại thuốc bổ, không nhất thiết phải dùng. Nếu tên thuốc ghi quá xấu, có thể kiên trì yêu cầu bác sĩ ghi lại. Nếu như tất cả bệnh nhân đều làm như vậy thì sau một thời gian, chắc bác sĩ đó sẽ không dám cố tình viết xấu nữa. Hãy lựa chọn cho mình một nhà thuốc mình tin tưởng, không nhất thiết phải mua thuốc tại nơi mà bác sĩ chỉ định. Điều này cũng giúp giảm tình trạng bác sĩ kê đơn không phù hợp với bệnh, chỉ để ăn hỏa hồng.
Để khắc phục vấn đề này, cần đi theo hai hướng:
Về phía bệnh viện
Tạo điều kiện làm việc tốt hơn cho bác sĩ: Dùng máy vi tính kê đơn (điều này vô cùng khó thực hiện), lập danh bạ các thuốc chủ yếu cho bác sĩ để họ tra cứu, cho họ nhiều thời gian hơn cho từng người bệnh.
Ra quy định nếu hiệu thuốc không luận được tên thuốc, bệnh nhân có quyền yêu cầu bác sĩ viết lại cho rõ ràng và bác sĩ có nghĩa vụ thực hiện điều này. Lập sổ góp ý của bệnh nhân về những trường hợp bác sĩ gây khó dễ cho người bệnh.
Kiểm soát giá thuốc bán tại hiệu thuốc của bệnh viện sao cho ngang với giá thuốc ở thị trường, nhằm giúp bệnh nhân mua thuốc ngay tại bệnh viện cho tiện và nếu cần có thể quay lại hỏi bác sĩ ngay.
Về phía người bệnh
Cần hiểu quyền của mình, không nên quá sợ bác sĩ. Hãy hỏi ngay khi thấy có những điều không hiểu. Mua thuốc ở hiệu thuốc mình tin tưởng. Không ngại yêu cầu bác sĩ ghi lại tên thuốc, điều này khá mất thời gian nhưng nếu làm được như vậy thì các bác sĩ sẽ cẩn thận hơn với những người khác.