Tôi lao đầu vào công việc để kiếm tiền bất kể ngày đêm, ngày lễ hay hai ngày cuối tuần suốt gần 3 năm. Khi dư dả chút đỉnh, quay đầu nhìn lại thấy con mình còi cọc, thấp bé, nhận thức chưa nhiều và còn phải trả nợ thay cho chồng. Tôi không biết trong thời gian qua mình cố gắng để được gì mà lãng phí thời gian, công sức, không quan tâm đến con như vậy. Người cha dù có thương con và chăm con cũng không thể tốt bằng người mẹ được. Lúc này đây, tôi tự trách bản thân không làm tốt vai trò người mẹ và lo nghĩ cách, dành thời gian cải thiện tình hình của con. Tôi đành phải gác công việc lại, nhưng nhìn con lại ức chồng và không ngừng tuôn những lời mắng chửi, khinh khi chồng.
Tôi 32 tuổi, chồng sắp 35 tuổi, cưới được 6 năm và có cậu con trai 5 tuổi. Quay lại thời gian 8 năm trước, khi ấy tôi buồn tình và thất nghiệp nên khăn gói vào Sài Gòn kiếm việc. Lúc đó tôi gặp anh, chồng tôi bây giờ. Tôi không mấy ấn tượng về tính cách anh trong lần gặp đầu tiên, chỉ thấy ngoại hình anh sao bé thế. Sau 5 tháng anh nhiệt tình theo đuổi, chăm sóc, tôi cũng xiêu lòng và nhận lời làm bạn gái của anh. Bạn bè tôi và anh nhận xét chúng tôi chênh lệch về ngoại hình, bạn tôi còn bảo lấy anh sinh con sẽ bị lùn giống anh. Tôi không quan tâm ngoại hình xấu đẹp, nếu con lùn sẽ chăm ăn uống cho cao lớn.
Sau hai năm yêu nhau, chúng tôi kết hôn. Thời gian đầu êm ấm, hạnh phúc đến khi tôi mang thai được 5 tháng, phần vì công việc áp lực, phần vì đi làm xa kẹt xe tắc đường khiến tôi mệt mỏi, stress. Tôi hỏi ý chồng khi muốn nghỉ việc, đợi sau khi sinh con rồi con lớn chút sẽ đi làm lại. Chồng tôi không ý kiến, vậy là tôi nghỉ. Hàng tháng anh vẫn đưa lương cho tôi, nhưng trong lời nói ám chỉ tôi không làm gì để đợi người khác nuôi. Tôi "ngậm bồ hòn làm ngọt" để sống dựa vào chồng. Tiền lương anh đưa tôi, chi tiêu tiết kiệm, mua gì cũng hỏi anh và gửi ngân hàng để dự định mua nhà ở Sài Gòn. Có thời điểm suốt nửa năm liền anh không đưa tiền cho tôi, lúc đó tôi lấy tiền bảo hiểm để chi tiêu sinh hoạt. Tôi hỏi lương, anh bảo để đầu tư, tôi cũng cho qua.
Thế rồi tôi phát hiện anh cờ bạc online, thua số tiền lớn. Tôi làm ầm lên, muốn anh bỏ trò đỏ đen đó, đi kiếm nhà để mua liền, còn không số tiền gửi tiết kiệm đó anh lại làm liều mà mất hết. Chúng tôi mua được căn hộ chung cư trả góp. Năm ấy dịch Covid ập tới khiến kinh tế lao đao, tôi mắc con nhỏ không ai chăm, trường mầm non đóng cửa, ông bà ở quê không vô chăm được nên tôi không thể đi xin việc.
Sau giãn cách, anh đi làm lại nhưng vẫn không mang tiền lương về cho tôi. Anh giành quyền giữ tiền và lo chi tiêu sinh hoạt, tôi sợ như lần trước anh nướng vào cờ bạc online nên nhiều lần cãi vã, chiến tranh lạnh, khiến mối quan hệ vợ chồng lạnh nhạt dần. Thêm nữa, anh rất ít nói, chỉ suốt ngày làm về ôm điện thoại, laptop cho đến khuya, ngủ vẫn không tắt điện thoại. Anh không có sở thích gì khác ngoài lướt điện thoại, du lịch cũng không, ra ngoài giao thiệp cũng không. Tính cách, sở thích và sở trường hoàn toàn trái ngược với tôi. Anh im im là vậy nhưng khi nói ra toàn lời cay đắng, lời nói như dao găm, khi dễ người khác. Hai vợ chồng sống chung nhưng không thể trò chuyện được với nhau, có nói chuyện cũng chỉ nói về con.
Tôi quyết định gửi con để đi làm, vừa làm vừa học thêm nghề vào buổi tối. Học nghề xong, tôi làm một lúc hai công việc từ sáng đến tối, cuối tuần và cả ngày lễ. Tôi lao ra ngoài xã hội bon chen, phát triển mối quan hệ xã hội và kiếm cơm để độc lập hoàn toàn về tài chính, tất nhiên không còn thời gian cho con nữa rồi. Chồng làm giờ hành chính và thương con, tôi giao lại việc chăm con cho anh, còn mình ra ngoài cày cuốc. Hiện tại lương của chồng trên dưới 20 triệu đồng, thu nhập của tôi cao hơn chồng. Về vấn đề tài chính, tiền ai nấy giữ, anh làm gì và dùng tiền vào việc gì đều không nói với tôi. Tôi dù có hỏi cũng không bao giờ anh hé răng nửa lời, vì thế tôi mặc kệ luôn, anh muốn làm gì thì làm. Anh có cái tôi lớn và thích sĩ diện.
Anh xem thường công việc và thu nhập của tôi vì không biết cụ thể, cho đến khi anh làm ăn riêng bên ngoài (không hề bàn với tôi trước) và thua lỗ, mới về thú nhận với tôi và xin giúp đỡ. Lần một, lần hai tôi đưa tiền (tất nhiên là tiền của tôi để dành) và không nói gì thêm. Đến lần ba bảo tôi đưa thêm tiền tôi mới nói đây là lần cuối đưa để giải quyết êm đềm, rồi bảo anh lui về làm công ăn lương, hàng tháng phải đưa lương về cho tôi, tôi mới giúp. Nếu tiếp tục gây nợ nữa, anh tự tìm cách trả.
Tôi ức chế và nghĩ chồng đã không đưa lương cho mình lại còn gây ra nợ nần. Nhìn sang con, tự nhiên tôi thấy mọi cái xấu của chồng đều hội tụ vào con. Bé trai 5 tuổi nhưng ai nhìn cũng tưởng chỉ mới 3-4 tuổi. Chồng không tài cán, tôi giận chồng nên liên tục mắng chửi anh trước mặt con khi dạy con học. Nguyên nhân con sắp vào lớp một nhưng chưa biết gì, tôi dạy con học và kêu chồng bỏ điện thoại xuống dạy con. Vậy mà anh dùng dằng, còn bảo con nhỏ vậy học cái gì mà học.
Thà anh biết kiếm tiền để tôi làm việc ít lại dành thời gian lo cho con cái. Nói thêm là chúng tôi còn nợ ngân hàng tiền vay mua căn hộ. Đằng này anh không giỏi kiếm tiền, về nhà cũng không chăm lo cho con đủ tốt. Trong lòng tôi không còn một chút tôn trọng dành cho anh nữa rồi. Mọi người nghĩ sao nếu vợ chồng không còn tôn trọng nhau, không nói chuyện, không chia sẻ tâm tư được với nhau, có nên tiếp tục ở chung hay không?
Nguyệt Hằng