Hè này, Arsenal mới chỉ chi 17 triệu bảng để tậu 2 thần đồng Aaron Ramsey (từ Cardiff City) và Samir Nasri (từ Marseille). Con số trên chỉ là một phần ngân sách bổ sung lực lượng của "Pháo thủ" cho mùa giải 2008-2009, Wenger vẫn tuyên bố khóa sổ kỳ chuyển nhượng hè năm nay.
Ramsey (trái), tân binh mới 17 tuổi, được Wenger kỳ vọng sẽ là lời giải cho bài toán nơi tuyến giữa Arsenal sau khi Flamini và Hleb ra đi. Ảnh: AsenalP. |
"Tất nhiên, Arsenal vẫn còn tiền để mua thêm vài cầu thủ đắt giá. Nhưng liệu điều đó có còn cần thiết hay không khi chúng tôi có truyền thống thành công với các tài năng trẻ? Đem về thêm những ngôi sao đắt tiền, đã thành danh sẽ giết chết sự phát triển của các tài năng trẻ. Đây là một phạm trù rất nhạy cảm, mà ở đó tiền bạc không có nhiều ý nghĩa", nhà chiến lược người Pháp lý giải với AFP.
Wenger có lý của ông. Trong 12 năm dẫn dắt Arsenal, HLV này hiếm khi chi bộn tiền để tậu về những ngôi sao đắt giá. Thay vào đó, ông chú trọng tạo điều kiện cho các nhân tố trẻ có cơ hội cọ xát, thể hiện tài năng. Thành công của Ljungberg, Vieira, Pires, Henry, Cole... hay gần đây là Sagna, Flamini, Fabregas, Adebayor, Walcott... cùng 3 chức vô địch Anh, 4 Cup FA là minh chứng cụ thể nhất cho tính đúng đắn của chính sách tuyển mộ hợp lý, chặt chẽ, khoa học mà Wenger áp dụng.
Wenger cũng tìm mọi cách để giữ quỹ lương của đội bóng không bị phình quá to. Đó chính là lý do khiến ông không đáp ứng đòi hỏi tăng lương cho Flamini, Hleb, và chấp nhận nhìn bộ đôi trụ cột này lần lượt đầu quân cho Milan và Barca, để không phá vỡ cơ cấu tiền lương ở sân Emirates hiện nay.
Wenger chấp nhận mất hai học trò cưng Hleb (trái) và Flamini để duy trì cơ cấu lương chặt chẽ của Arsenal. Ảnh: Teamtalk. |
"Báo chí và dư luận đã nói rất nhiều đến chuyện này và cho rằng Arsenal ky bo, nhưng chúng tôi có trách nhiệm giúp CLB ổn định tài chính và tránh trình trạng thâm hụt tài chính. Arsenal không đáng mang điều tiếng, bị chỉ trích vì cách làm ấy. Mọi người cần phải tôn trọng và ghi nhận những nỗ lực của chúng tôi mới phải", Wenger kết luận.
Phương Minh