12 giờ khuya, tôi mệt nhoài khi về đến nhà, nghĩ mình không thể chịu đựng nổi những gì đã xảy ra cách đây một năm. Tôi là kiến trúc sư, làm việc tại một công ty lớn trong ngành xây dựng, đi công tác theo dự án là triền miên với tôi và với cả những anh em đồng nghiệp. Tôi có vợ cách đây 3 năm, ngày đó và đến tận giờ thời gian ở cạnh vợ với tôi có lẽ là xa xỉ (vài tháng mới được về nhà một tuần). Chúng tôi cứ thế đi bên đời nhau, rồi đến một ngày biến cố ập đến, vợ tôi bị vô sinh. Vợ chồng hứa cùng nhau vượt qua và chữa trị, tuy nhiên may mắn chưa gọi tên và công việc tôi lại phải đi theo dự án của công ty. Buồn, có lẽ đó là cảm giác chung của tôi với vợ, chắc vợ buồn hơn.
Cuộc đời có những người "thừa nước đục thả câu", trong một phút giây yếu lòng nào đó, vợ tôi đã ngã vào những lời đường mật của gã đàn ông cùng công ty. Nhận được tin tôi bay về Sài Gòn rồi bắt xe về quê, chỉ muốn xử họ để hả cơn giận nhưng tôi chẳng đủ can đảm. Họ xin lỗi và thề sẽ không bao giờ tái phạm, tôi đã tha thứ vì không muốn mất cả hai gia đình, của tôi và của người đàn ông kia. Vậy mà bao ngày trôi qua, tôi vẫn muốn yêu thương người vợ đã một lần vấp ngã nhưng khó quá. Có lẽ tôi chưa đủ tốt để tha thứ và chưa đủ lòng vị tha để quên đi.
Ngồi viết những dòng tâm sự này chắc tôi muốn bản thân mở lòng để một lần nữa đón nhận một gia đình, nhưng tôi vẫn muốn nói với vợ: Vợ à, nếu một ngày nào đó anh chìa lá đơn ly hôn thì xin đừng trách anh. Đó là lúc anh không đủ dũng khí đón nhận cơn sóng vồ vập vào anh nữa rồi, anh không đủ bao dung để chúng ta đi tiếp một con đường. Dù sao anh cũng không hy vọng điều đó xảy ra với chúng ta".
Kiên
Độc giả gọi điện tâm sự với biên tập viên theo số 0966 581 270. Các chia sẻ của bạn sẽ được đăng tải trên Tâm sự.