Từ nhỏ, tôi đã ước mơ có nhiều bạn bè Tây để quảng bá về Việt Nam cũng như luyện tập nói. Khi chia tay nguời yêu cũ, tôi gặp một thầy giáo người nước ngoài. Tôi biết đây chính là động lực để tôi học tiếng Anh, là cơ hội để giao tiếp. Tôi cũng không hiểu vì sao tôi lại rất thiện cảm với hầu hết người nước ngoài, sẵn lòng giúp đỡ họ. Sau 2 tháng tiếp xúc, tôi đã thầm yêu thầy. Qua các cử chỉ hành động, thầy biết tôi thích mình. Vậy là thầy hỏi: "Do you like me?". Tôi trả lời "Yes", tôi và anh chính thức quen nhau nhau từ đây.
Bạn bè biết tôi yêu người nước ngoài, ai cũng cảnh báo tôi cẩn thận. Tuy nhiên, tôi bỏ qua tất cả mọi lời khuyên. Tôi vẫn giấu gia đình mối quan hệ này, mọi người trong nhà chỉ biết anh với tư cách là thầy giáo của tôi.
Tôi đến với anh khi anh gặp khó khăn về tài chính. Tôi đã hết lòng giúp đỡ, tôi mở lớp học cho anh dạy thêm. Anh không có tiền để gia hạn visa, tôi cũng giúp anh gia hạn. Anh đi dạy, tôi rảnh nên cũng chở anh đi. Tôi giúp anh từ cái nhỏ nhặt đến cái lớn và anh ỷ lại vào tôi, đó là cái ngu của tôi. Anh nghiện bia rượu, uống bia thay nước. Mỗi tháng anh có thể kiếm được 20 triệu đồng nhờ các lớp dạy thêm tại nhà, nhưng vì tiêu tiền hoang phí nên không để dành được đồng nào. Hàng ngày, tôi giúp anh quản lý học sinh, khiến tôi không có thời gian để làm bất cứ việc gì. Vì thế, tôi yêu cầu anh trả cho tôi một triệu rưỡi mỗi tháng, anh miễn cưỡng đưa.
Tiếng là người nước ngoài chứ anh còn thua cả một thằng ăn mày. Lúc anh đói, tôi mua cơm. Lúc anh đau, tôi mua thuốc. Anh ngủ quên, tôi phải chạy xe xuống nhà anh, gọi anh đi làm. Xe cộ anh đi đều là của tôi cho mượn. Tôi đã hết lòng yêu thương, chăm sóc khuyên bảo anh. Có lẽ cuộc đời của tôi chưa bao giờ gặp một con người tệ bạc như vậy. Tôi đã hết chịu đựng nổi con người này, vì hễ có chuyện gì, anh cũng xuống nhà tôi. Chỉ cần anh xuống nhà tôi, kêu tên tôi thì hàng xóm nhìn qua, bàn tán, mẹ tôi đang đau bệnh nặng nếu biết mối quan hệ này, không biết có gì sẽ xảy ra. Tôi không muốn mọi người biết, anh lấy điểm yếu đó để đe dọa tôi nếu tôi không làm theo ý anh.
Anh không có bất kỳ ai thân thích ở đây, chỉ có mình tôi. Khi chia tay, anh đòi tôi trả tiền lại cho anh (số tiền mà tôi đã làm việc cho anh trước đó) để anh mua laptop. Tôi không có tiền, phải vay mượn để đưa lại anh. Rồi khi anh đói, không có tiền lại đe dọa xuống nhà tôi. Tôi không biết làm cách nào để chấm dứt mọi chuyện. Tôi không có cách nào cả, công an không can thiệp vào chuyện riêng tư. Gia đình tôi vẫn chưa biết, tôi không muốn họ lo lắng cho tôi. Tôi ngày đêm ăn không ngon ngủ không yên với anh.
Anh tốt với người khác, còn với người yêu, anh chửi mắng la hét giữa đường, dùng những lời thô tục và sỉ nhục. Anh liệt kê ra danh sách anh chi khi ăn uống, khi dẫn tôi đi siêu thị, xem phim. Trong khi đó, đi siêu thị lần nào, tôi cũng chỉ mua mấy cái bánh còn lại là đồ của anh. Ăn uống thì anh ăn hết, tôi đâu có ăn gì? Huống hồ tôi đã giúp anh không biết bao nhiêu việc.
Tôi đã gọi anh ra không biết bao nhiêu lần, mong anh đừng làm phiền tôi hay nhắn tin cho tôi, nhưng anh vẫn tiếp tục đe dọa nhắn tin cho tôi và gọi điện liên tục, không được thì lại xuống nhà. Tôi chỉ là một con bé chân ướt chân ráo với mối tình thứ hai. Tôi muốn câu chuyện kết thúc nhưng không có cách nào cả vì anh không đủ tiền để mua vé máy bay đi khỏi Việt Nam, còn gia đình tôi ở đây, tôi không thể chuyển đi. Mong anh chị nghĩ xem có cách nào để tôi không bị anh ta quấy rầy nữa. Giờ đây, anh ta liều mạng, không nhà không cửa, không miếng ăn cái mặc, không ai thân thích nên anh ta thích gì thì làm đó. Là người nước ngoài, đáng lẽ ra phải tôn trọng và biết điều khi sinh sống và làm việc ở đây, nhưng anh ta không sợ bất kỳ cái gì, cố chấp, ngang ngược. Tôi đã giúp đỡ anh gần một năm liền và cuối cũng tôi nhận được lời nói từ anh là "Sự giúp đỡ của tôi chỉ là giả mạo". Anh ta sẽ không bao giờ buông tha cho tôi. Hằng ngày tôi chỉ biết khóc và sống trong sự lo lắng.
Linh