Như bao người đàn ông khác, tôi chỉ mong có cuộc sống bình thường, vui vẻ. Tình cảm vợ chồng tôi thời gian này không còn mặn nồng như trước. Vợ sinh cho tôi hai đứa con ngoan, tình yêu dành cho chồng con không có gì phải bàn cãi; thế nhưng cách hành xử, lời nói của cô ấy khiến mọi người trong nhà càng xa cách. Ba mẹ tôi đã về hưu, sống dựa vào lương hưu, nội tôi cũng trên 80. Ngày tôi chuẩn bị cưới vợ, nội nhìn rồi lắc đầu, đám cưới vẫn diễn ra. Cuộc sống vợ chồng được hơn 10 năm, tôi luôn phải dung hoa và chỉ dạy cho vợ. Hồi thanh niên, tôi cùng vợ vui vẻ như những người mới yêu; giờ là mẹ của hai con, với vai trò người mẹ và người con dâu mà vợ cũng không thể góp chút động thái xây dựng gia đình.
Ba mẹ tôi đều yêu quý con cháu, không kể con dâu hay con ruột. Mẹ tôi chăm từng chút một khi cô ấy sinh con, rồi trông con giúp chúng tôi. Vợ chồng về nhà chỉ có ăn cơm, chơi với con rồi ngủ; quần áo có máy giặt, cơm nước có ba mẹ nấu chờ sẵn, con đi học có ông bà nội đưa rước. Thời buổi kinh tế khó, có những ba mẹ không lo việc của con cái, đây chúng tôi được ba mẹ phụ giúp, vợ chồng tôi như được dọn ổ sẵn. Mỗi tháng chúng tôi phụ thêm cho ba mẹ 2,5 triệu, gọi là cho có. Nếu ra riêng, vợ chồng tôi sẽ rất khó khăn, tiền nhà, điện nước, chi phí học hàng, sữa tã... những khoản ấy khéo chi tiêu chưa chắc đã đủ dù thu nhập chúng tôi tầm 18 triệu.
Ấy vậy mà hôm đãi tiệc đầy năm con bé nhỏ, mẹ lấy lại 3 triệu tiền khách mừng cháu để trả chi phí mua các thứ đãi nội ngoại hai bên; vợ tôi bực dọc, khó chịu, đá thúng đụng nia, nói chuyện hậm hực. Tôi phân tích cho vợ hiểu, ba mẹ giữ con chăm cháu hàng ngày không tiếc công, mấy đồng tiền đó trang trải mua đồ đãi cũng là đúng. Có vẻ vợ còn để bụng, tôi khuyên lơn, chia sẻ cũng bằng không. Rồi tôi và mẹ đi ra ngoài có việc, ba không thể giữ con bé nhỏ, tôi với mẹ đành ẵm con theo, đi xe hơi nên không sợ nắng nóng. Đến trưa cô ấy về nhà hỏi ba tôi kiểu trống không rồi hằn học nói "nắng nôi mà cứ ẵm đi".
Ba tôi là quân nhân, nghe con dâu nói ngang ngạnh mà buồn không cơm nước gì. Tôi về hỏi, con trai lớn nói ông nội giận rồi, hỏi ra mới biết sự tình. Tôi nghe kể lại giận lắm nhưng nghĩ dù gì cũng là vợ mình, định lên phòng nhỏ to nói cho hiểu chuyện thì lại thấy cô ấy ra vẻ không thèm nhìn mặt, bất cần, quăng ném đồ đạc. Khi chưa có con, tính khí trẻ con còn là điệu hài cho vợ chồng son, nay làm cha làm mẹ rồi sao vợ vẫn còn nông nổi? Đêm nằm tôi trăn trở biết bao, đứng giữa vợ và bố mẹ khiến tôi khó xử.
Chén bát rửa xong úp trên kệ cho ráo, khô rồi cất vô tủ thì vợ không làm. Ăn xong vợ để đó tôi rửa, lý do là mắc coi con, không thì mắt liếc điện thoại xem ai like status của tôi. Mẹ tôi nhắc vợ sao ở nhà không quét dọn, vợ không trả lời, vùng vằng đi lên lầu; mẹ chỉ thở dài rồi làm. Mẹ bảo với tôi: "Vợ mày không thèm nhìn tao hay nói chuyện gì luôn", tôi nghe mà buồn. Vợ do mình chọn, ba mẹ thương và lo cho từ đám cưới đến sinh nở rồi chăm cháu, bao bọc ăn uống.
Người đời nói, lấy vợ xem tông lấy chồng xem giống. Vợ tôi không có gia đình trọn vẹn như bao người con gái khác nhưng tôi đã cố tâm bù đắp, yêu thương, chỉ dạy những gì mình hiểu biết và chia sẻ cùng cô ấy. Tôi cười vui hàng ngày với vợ con, ba mẹ nhưng thâm tâm suy nghĩ nhiều. Tôi nói nhiều thì mang tiếng nhỏ mọn, mà không nói thì mất hòa khí càng trầm trọng; tiếng bước chân vợ đi, cách ngồi, cách ăn uống, cả lời nói mỗi ngày một xa lạ. Tôi muốn gần gũi, giảng hòa, vun đắp cho vợ và gia đình thì cô ấy càng tỏ vẻ bất cần. Ba mẹ tôi thương cô ấy vì biết dâu là con mình, nhưng làm sao để cô ấy hiểu?
Dân
Độc giả gọi vào số09 6658 1270để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc