Vợ tôi cơ bản là không đi làm, hoặc có thì làm những việc nhẹ nhàng, không tên, thoải mái thời gian, thích là nghỉ được ngay không cần xin phép ai. Vợ làm những công việc kiểu đó trong một thời gian dài (khoảng 13/15 năm toàn thời gian hôn nhân của chúng tôi. Vợ tôi học xong thạc sĩ, có bằng cấp, có cả bằng ngoại ngữ, ngoại hình ưa nhìn, tính tình cũng nhẹ nhàng nhưng lại không thích đi làm, không thích va chạm, không thích kiếm tiền, chỉ thích bình yên, cây cỏ hoa lá, thú vui tao nhã của người giàu bằng đồng tiền của người chồng đi làm 3 ca (sáng chiều và tối), làm cả thứ 7 chủ nhật, làm bất cứ việc gì hợp pháp ra tiền để kiếm thêm đồng tiền chi tiêu cho gia đình.
Trước đây, tôi xin cho vợ vào cơ quan nhà nước vì tính ổn định và thu nhập cao theo thời gian, lại có nhiều thời gian cho gia đình và con cái, vợ chê công việc này và không thích gò bó. Xin nói thêm, vợ vẫn bảo tôi làm ở đó vì đảm bảo tiền lương cho gia đình. Tôi xin cho vợ vào đơn vị tư nhân là một trường tư, người ta rất thích hồ sơ của vợ tôi và có sự đảm bảo của tôi, với mức lương khoảng 18-20 triệu đồng, có thời gian rảnh. Tôi về trao đổi cơ hội, vợ bảo: "Anh tưởng ai cũng làm được à", tức là từ chối luôn cơ hội mà không cần quan tâm đến sự nỗ lực, sự cố gắng hoặc xem xét nó. Nói không là cách dễ nhất. Trong khi đó, tôi cũng làm thêm ở đây. Cô ấy chỉ thích chăm con, đưa đón con đi học, đón con về, nấu cơm nước hàng ngày, cắm hoa, thêu thùa, vẽ tranh, dọn dẹp nhà cửa; đặc biệt là rất thích mua sắm quần áo.
Vợ có 4 tủ quần áo loại tủ hai cánh, hàng trăm bộ váy; riêng măng tô mùa đông sơ sơ cũng 30 cái mặc dù mùa đông cũng lạnh được 30 ngày là hết vụ. Giầy dép lúc cao điểm tôi đếm có 60 đôi giày (cô ấy bảo là mấy đôi giầy này rẻ, 5 đôi của cô ấy cũng không bằng một đôi của tôi), 40 cái mũ, khăn, túi, để mặc đồ cho đẹp và chụp ảnh hoa hoét. Cô ấy rất thích chụp ảnh hoa, trong điện thoại có đến gần 20.000 ảnh hoa hoét và du lịch của vợ. Trong khi đó, hỏi cô ấy làm gì cô ấy không nói. Tôi ở với vợ 14 năm trời nhưng không biết công việc thật và mức lương của vợ, hỏi lương bao nhiêu thì bảo là "chục triệu đồng", "hơn chục triệu đồng", không bao giờ nói con số chính xác và kê khai hàng tháng.
Trong chi tiêu gia đình mỗi tháng, tôi đưa có tháng 100 triệu đồng, tháng 150 triệu đồng, tháng 200 triệu đồng (bao gồm cả tiền trả tiền mua nhà trả góp ngân hàng), không tháng nào tôi đưa dưới 80 triệu đồng trong nhiều tháng, nhiều năm trời. Gia đình tôi chi tiêu cũng nhiều vì con cái học trường tư, một mình tôi gánh 90% tài chính chi tiêu hoặc hơn, trước đây có khi 100%, còn bây giờ sau khi cãi nhau và chia sòng phẳng thì mỗi tháng tôi đưa cho vợ 55-60 triệu đồng từ đầu năm nay; năm ngoái là 75 triệu đồng mỗi tháng. Cô ấy chỉ việc mua hàng online, thích là mua, gần như ngày nào cũng có đơn hàng về, từ thời trang đến thực phẩm.
Đi chợ, vợ chọn hàng thực phẩm sạch cao cấp, quả nhập khẩu, hoa thì nhập hoặc không cũng phải hoa đắt tiền. Nến thơm đốt cho sang nhà, thơm nhà, vợ mua cả thùng (giờ vứt trên tầng 4 vì tôi bảo là nó độc hại). Mỹ phẩm đắt tiền vợ đều mua, rồi mua cả tủ lạnh để mỹ phẩm (giờ hỏng cũng vứt tủ lạnh trên tầng 4). Vợ thích gốm sứ, lọ hoa, bình hoa, đóng mấy cái tủ riêng để đựng gốm sứ; nước hoa đắt tiền.. Vợ đã đi du lịch 12 nước trên thế giới cùng với tôi (đa phần là tiền của tôi làm ra và tôi chi vì "của chồng công vợ", vợ mình hưởng chứ ai đâu). Các bạn lưu ý nhé: cô ấy không đi làm văn phòng, không đi làm hành chính, không làm cơ quan nhà nước, làm công việc tự do, thích là nghỉ, thu nhập thấp ở Hà Nội, nhưng cách chi tiêu của cô ấy như thế đó.
Tôi yêu cầu minh bạch tài chính thì không bao giờ vợ làm, không làm file, không báo cáo, cứ nói vo vo. Tôi yêu cầu xem mỗi tháng vợ đóng góp bao nhiêu thì không thấy ghi, chỉ bù lu bù loa lên là: "Tiền anh đưa có đủ để chi tiêu mỗi tháng đâu, tôi cũng phải đóng góp vào". Nhưng chi bao nhiêu, chồng đưa bao nhiêu, vợ góp bao nhiêu, thiếu bao nhiêu, thừa bao nhiêu, khoản gì thì vợ không thấy nói. Lúc nào vợ cũng lấy lý do là hy sinh vì chồng con, chăm con để chồng đi làm, không có thú vui gì nên cắm hoa, thắp nến, đi du lịch, thay điện thoại liên tục. Vợ cũng không có kế hoạch gì cho bản thân trong tương lai. Trong khi vợ có bằng thạc sĩ, có ngoại ngữ, ngoại hình ưa nhìn, rất ưa nhìn luôn. Tôi yêu cầu lên kế hoạch chi tiêu hàng tháng và báo trước để tôi còn chuẩn bị tiền thì không bao giờ có một con số nào cả. Cứ đến ngày cần tiền là vợ hỏi, cần tiền đóng học, đóng tiền nhà, mua cái này cái kia là nã vào đầu chồng.
Tôi góp ý và nhắc nhở vợ nhiều lần, nhiều năm, nhiều tháng nhưng không thay đổi; không nỗ lực kiếm tiền đóng góp cùng vào tài chính đến mức hai bên căng thẳng, cãi vã, nói nhau không ra gì. Ban đầu là tôi nói, cô ấy im lặng. Sau đó tôi nói và cô ấy cãi lại, phản công bằng một số luận điểm và cho rằng vợ chăm lo cho gia đình, chăm con cho chồng đi làm kiếm đồng tiền về, giờ chồng lại chê và coi thường vợ. Nhà chị A, chị B cũng làm lương 8 triệu đồng nhưng anh chồng cũng mỗi tháng đưa cho chị ấy 100 triệu đồng để chi tiêu, nuôi con, vẫn rất yêu thương vợ con. Vợ bảo thế những người lương 8-10 triệu đồng thì đều không sống được, không có hạnh phúc, đều bị chồng chửi à? Vợ cho rằng tôi tham tiền, không trân trọng vợ, không trân trọng việc vợ chăm con. Vợ chỉ có thế thôi, chồng thích thì đi kiếm đứa khác giàu có hơn.
Trong khi đó, hoàn cảnh của gia đình hai bên đều không khá giả, bố mẹ làm nông, nghèo, không có dư giả gì. Hai vợ chồng lấy nhau tay trắng, tôi nỗ lực làm việc không ngừng nghỉ để kiếm tiền. Khi cãi nhau tôi có mắng, nói, nóng giận, bảo vợ là loại ăn bám, không có lòng tự trọng, không có chí tiến thủ. Vợ tôi cũng nói lại, cãi lại không thiếu từ gì, rằng anh là loại ăn cháo đá bát, vô ơn (ra điều là tôi chăm con cho anh đi làm, giờ anh coi thường tôi), cho rằng tôi là loại tham tiền, đạp đổ hạnh phúc gia đình. Thực tế, việc chăm con tôi luôn hỗ trợ, sẵn sàng đưa con đi đón con về, dành thời gian chơi với con, vào bếp với vợ, nấu nướng cùng vợ, giặt giũ, phơi đồ, gấp đồ, đi chơi với con, đưa con đi du lịch...
Tôi xuất phát từ nông thôn nên rất tháo vát và yêu thương vợ con, dành thời gian cho con cái một cách tự nguyện, không phải bị sai bảo hoặc bắt ép mới làm. Cậu con trai 8 tuổi của tôi, từ lúc đẻ ra tôi tắm cho đến lúc 7 tuổi. Cô con gái, tôi cũng tắm cho đến lúc 5 tuổi, vì sau này cháu lớn tôi không tắm nữa (vấn đề giới tính). Vợ mang thai, chăm con tôi đều đưa đón, hỗ trợ, nấu nướng, làm mọi thứ và kiếm tiền. Vì thế nên dù cãi nhau, nhiều lần tôi đề cập đến việc ly hôn nhưng cô ấy không muốn, lấy lý do là "vì con" chứ phải sợ "không có ai nuôi".
Đỉnh điểm, chúng tôi đề cập đến chuyện ly hôn, vợ đòi đem con đi trong đêm, mang con đến một nơi khác để nuôi và không muốn nhìn mặt tôi nữa. Cô ấy nói đại ý là "nhà anh dột từ nóc, bố mẹ anh ly hôn, em anh ly hôn, giờ đến lượt anh, anh không coi trọng tôi và cuộc hôn nhân này". Trong khi đó, cô ấy không coi trọng bản thân trong mối quan hệ với chồng và con vì ỷ lại quá lâu, quá nhiều, mặc dù đã được chia sẻ và trao đổi trong nhiều năm để cải thiện vấn đề.
Vợ có một số bí mật mà cô ấy nghĩ là sẽ "giết chết tôi" nên dọa tôi là sẽ đưa đơn vào nơi tôi làm việc, để "cho người ta thấy bộ mặt thật của anh". Tôi bảo xin mời, vì những bí mật đó chỉ là vô ý, một sự tình cờ trùng hợp, không phải là sự thật của tôi. Bí mật là tôi đánh cô ấy, nhưng thật ra không phải mà là trước đó cô ấy mắng con gái lớn, tôi bảo đừng mắng nó trước mặt tôi, vì tôi hay nổi nóng. Vợ vẫn cứ mắng chửi nó, thế là tôi lấy đồ vụt con vì con sai và tôi bị mất bình tĩnh (lỗi của tôi). Vợ thấy tôi đánh con nên lao vào che cho nó và bị đánh theo, bản chất là tôi không đánh vợ.
Sự nguy hiểm nằm ở chỗ: cô ấy sẵn sàng đe dọa chồng mình, người từng nuôi cô ấy hơn 14 năm qua, nói thẳng là nuôi vì cô ấy làm lương 10 triệu đồng, thậm chí nhiều tháng không đi làm, cứ đi chơi chơi rồi về. Còn chuyện cãi vã, tôi nói một thì cô ấy cũng nói một, tôi nói 10 thì cô ấy cũng nói 8-9, không thiếu một lời "thiếu chuẩn mực" nào dành cho nhau.
Trong công việc, tôi dành rất nhiều thời gian để kiếm tiền đưa cho vợ, thậm chí đưa hết. Tôi đưa 100% các khoản thu nhập của mình cho vợ và không giữ lại gì. Tôi làm ngày làm đêm, thời gian còn lại dành cho vợ con hết. Còn vợ dành nhiều thời gian cho hoa hoét, chụp ảnh các khu du lịch có hoa, chuẩn bị các bộ quần áo đẹp đi chụp ảnh. Mùa hoa nào ở đâu, Tây Bắc, Đà Lạt là cô ấy lên đường vì có thể thu xếp công việc rất dễ dàng; chuẩn bị một đến ba valy quần áo chụp, thuê thợ chụp. Không có tiền nhưng vợ phải có hoa, phải có ảnh đẹp, phải có du lịch mới cảm thấy cuộc sống này đang trôi qua.
Hơn 14 năm trong hôn nhân, chưa bao giờ vợ đưa cho tôi một đồng nào trở lại, hoặc nói là "tháng này anh không cần đưa tiền đâu, em có rồi". Cô ấy mà dư khoản nào là mua quần áo, mua đồ lót, đồ bơi, mua đồng hồ, đi du lịch. Tiền chỉ có tôi đưa cho cô ấy một chiều, thậm chí còn rút tiền trong ví tôi mà không hỏi, hoặc thấy ví tôi không có tiền cũng không bao giờ đưa lại tiền cho tôi. Tôi chuyển tiền cho vợ hàng trăm triệu đồng mỗi tháng nhưng không bao giờ nhận được một lời cảm ơn nào, dù là tiền mua quà, tặng sinh nhật, lễ kỷ niệm, không thiếu một lễ nào.
Chúng tôi rất căng thẳng về việc này vì hai bên đã nói ra "hết nỗi lòng" và "toạc móng heo" rồi, nhưng sự khác biệt không thể dung hòa, những sự thật và sự xỉ vả nhau không còn gì để giữ lại nữa. Trong khi đó, tôi vẫn đưa tiền đều đều và không than phiền gì thì cô ấy nói: "Em đúng là sướng, số hưởng khi lấy được anh", "Ngu gì không lấy anh". Còn bây giờ, khi tôi siết tiền và có cãi vã, thực tế mỗi tháng tôi vẫn đang đưa cho cô ấy 55-60 triệu đồng, vợ nói: "Tôi ghê sợ con người anh. Anh tham tiền, tính toán với tôi từng đồng". Tôi muốn ly hôn vợ, mong nhận được sự chia sẻ của các bạn.
Hưng Thịnh