Cháu vừa trải qua đợt phẫu thuật cắt bỏ buồng trứng do ung thư, vì phát hiện quá trễ nên khối u đã di căn. Việc cắt bỏ buồng trứng theo lời bác sĩ chỉ để cháu có thể sống thêm vài năm và làm giảm tốc độ di căn của khối u mà thôi. Cháu bị bệnh như thế, gia đình không ai biết, cháu cũng mới phát hiện gần đây, trước chúng tôi thời gian ngắn nhưng cũng quá trễ.
Tôi còn nhớ cách đây một tháng, khi đang làm việc ở cơ quan thì chồng tôi gọi bảo là sếp vừa đưa cháu vào bệnh viện vì bị ngất đi khi đang đi công tác với sếp, đã được chuyển lên bệnh viện ung bướu thành phố. Nghe tin tôi bàng hoàng vì trước giờ cháu rất khỏe mạnh. Đến bệnh viện, nhìn cháu nằm bất tỉnh mà tôi cũng suýt ngất. Lúc bác sĩ ra hỏi ý kiến về việc cắt bỏ buồng trứng, được nghe bác sĩ giải thích, chúng tôi đồng ý làm phẫu thuật cho cháu. Khi cháu tỉnh lại và biết chuyện gì vừa xảy ra thì khóc nấc lên rồi ngất đi làm chúng tôi nghĩ cháu không biết bệnh của mình, hóa ra cháu đã biết từ trước rồi.
Là một bậc phụ huynh, tôi thấy mình thật là tồi tệ vì trước giờ chưa từng hiểu con. Tôi và chồng chỉ bắt ép cháu phải thế này thế nọ, nhất là trong chuyện tình cảm. Cháu xinh đẹp nên chúng tôi đã để ý cháu từ khi bắt đầu dậy thì. Cháu có người yêu từ khi vừa vào phổ thông, vì giấu nên đến khi cháu học lớp 12 chúng tôi mới tình cờ phát hiện ra. Sai lầm của chúng tôi là bắt ép cháu phải chia tay người yêu để tập trung học tập, còn gặp bạn trai cháu để nói chuyện. Chúng tôi còn nói cậu đó hãy làm như phản bội con bé vì cháu rất cứng đầu. Kết quả là cháu chia tay người yêu trước kỳ thi đại học vài tháng, chuyện này làm cháu mất tinh thần và thi trượt đại học dù trước đó luôn được giáo viên nhận xét là học giỏi, nằm trong top 3 của lớp giỏi nhất trường. Đáng lẽ sau chuyện đó tôi và chồng phải tự biết lỗi của mình nhưng lại chì chiết cháu vì yêu đương mà bỏ bê việc học.
Sai lầm tiếp theo là chúng tôi ép cháu lấy người không yêu khi cháu còn đang học đại học, người mà chúng tôi nghĩ sẽ đem lại hạnh phúc và cuộc sống giàu sang cho cháu. Cháu đã kiên quyết phản đối bởi không yêu và do lúc đó cháu cũng đang yêu người khác. Cháu càng phản đối thì chồng tôi càng làm quyết liệt, từ bạo hành ngôn ngữ cho đến đòn roi. Chỉ đến khi nhà trai tới hỏi cưới, biết là không còn đường lui thì cháu mới chấp nhận cuộc hôn nhân này. Khi cháu phát hiện chồng ngoại tình đã nói với chúng tôi nhưng không ai tin, vẫn nghĩ cháu chỉ đang tìm cách thoát khỏi cuộc hôn nhân ấy. Cháu đưa ra bằng chứng thì chúng tôi mới ngỡ ngàng. Sau ly hôn, cháu đi thuê trọ, không nhận bất cứ gì từ nhà chồng. Bố chồng cũ thấy thương quá nên mua cho cháu căn nhà nhưng cháu cũng không chịu đứng tên, nói coi như cho cháu ở nhờ. Sau việc đó cháu có quỳ xuống và cầu xin chúng tôi cho cháu được tự do trong chuyện tình cảm, lúc này chúng tôi mới giật mình tỉnh ngộ và bắt đầu sửa chữa những sai lầm, thế nhưng có lẽ đã muộn.
Cháu tâm sự rằng không hề yêu chồng cũ, nhưng vì bố mẹ chồng rất thương cháu và chồng cũ cũng đe dọa nhiều nên không dám ly hôn, cứ vạ vật như vậy cho đến khi cháu yêu người khác. Cháu thổ lộ tình cảm với họ nhưng không được chấp nhận vì đơn giản là cháu chưa ly hôn. Do đó cháu mới quyết tâm ly hôn và đến với người kia. Cậu kia kém cháu 3 tuổi nhưng rất chững chạc, chín chắn. Bạn trai cháu đã về thăm chúng tôi. Còn cháu lại không dám về nhà bạn trai vì mặc cảm hơn tuổi và đã qua một lần đò. Cháu kể rằng muốn có con với bạn trai, trước đây vì không có tình yêu với chồng cũ mà cháu đã lén đi đặt vòng tránh thai, sau này muốn có con mà cháu đã giấu bạn trai đi tháo vòng nhưng vẫn không có thai. Lúc này cháu mới đi khám và phát hiện ra bệnh, cũng là nguyên nhân khiến cháu không có thai. Là một người mẹ, hơn hết là một người phụ nữ, tôi thật sự hiểu nỗi đau của cháu. Tôi không thể tưởng tượng cháu làm sao có thể vượt qua được lúc đối mặt với căn bệnh. Hơn hết là cháu giấu bạn trai, không đồng ý sự can thiệp của y học vì điều đó đồng nghĩa với việc cháu không thể làm mẹ.
Rồi sự việc cháu ngất xỉu, nhập viện, ca mổ cứ lần lượt xảy ra mà cháu không hề hay biết. Sau khi ngất đi tỉnh lại, tôi thấy cháu bình tĩnh và rất khác lạ, câu đầu tiên cháu nói: "Con xin bố mẹ đừng cho anh ấy biết chuyện này, tự con sẽ thu xếp". Cháu nghĩ ra cách để nói dối bạn trai vì mấy ngày không liên lạc làm bạn trai lo lắng, chạy đi khắp nơi tìm. Cháu cũng từ chối kéo dài sự sống vì nói điều đó là vô nghĩa, cháu nói điều trị lúc này "là hành động đầu tư ngu ngốc nhất" khi biết trước đằng nào cũng sớm chết. Cháu muốn sống thật trọn vẹn trong những năm tháng cuối cùng và để lại gần một tỷ tiền tiết kiệm giúp em gái sau này mua nhà ở thành phố.
Xuất viện, cháu lại vui vẻ, yêu bạn trai, đi làm trở lại, cứ như không hề có chuyện gì xảy ra. Tôi lại không thể xem là không có gì xảy ra được. Đột nhiên một ngày tôi biết đứa con gái của mình sẽ chết sau 2 năm nữa thì lòng quặn thắt. Cuối tuần rồi vợ chồng tôi lên thăm, cháu hỏi một câu khiến tôi nghẹn lòng: "Con nên chia tay anh ấy bây giờ hay để cái chết tự chia lìa bọn con, cái nào sẽ khiến anh ấy buồn hơn". Hơn hết là qua bao chuyện chúng tôi gây ra cho cháu, cháu vẫn không hề có một câu trách cứ, vẫn hiếu thảo, lễ phép, hỏi thăm và mua quà cho chúng tôi.
Cảm xúc trong tôi giờ lẫn lộn, tôi cũng chưa bao giờ thấy chồng khóc ngoại trừ khi nghe bác sĩ nói về bệnh tình của cháu. Tôi không biết phải làm gì bây giờ, một mặt khuyên nhủ cháu đi điều trị, một mặt mong cháu có thể thoải mái làm những gì cháu muốn. Chúng tôi là những bậc phụ huynh tồi tệ có đúng không khi đã gây ra cho cháu quá nhiều đau khổ. Nếu có thể tôi muốn chết thay cháu. Cháu là một cô bé tình cảm và xinh đẹp, không như người mẹ máu lạnh này. Bố mẹ chồng cũ cũng đề nghị sẽ giúp đỡ cháu sang nước ngoài điều trị nhưng cháu từ chối. Nghĩ đến những đau đớn mà cháu phải chịu trong điều trị mà tôi không thể chịu được, nhưng nghĩ đến ngày cháu sẽ ra đi thì tôi càng đau hơn.
Tôi phải làm sao để cháu có thể hạnh phúc trong những năm tháng ngắn ngủi còn lại đây?
Nhung
Độc giả gọi vào số09 6658 1270để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc