From: Thuy Trang Huynh
Sent: Thursday, August 20, 2009 10:18 AM
Ngọc thân mến,
Đọc tâm sự của Ngọc và những lời khuyên, tôi những mong Ngọc mau chóng thoát khỏi cảnh ngộ này. Người Ngọc yêu say đắm đó, dù biện minh gì đi nữa, cũng không bao giờ bỏ vợ, càng không bao giờ bỏ con, để đến với Ngọc đâu. Tôi trộm nghĩ, có lẽ Ngọc hãy còn trẻ và chưa lập gia đình nên Ngọc chưa hiểu hết cái gọi là tình nghĩa vợ chồng. Tôi có đọc được một bài viết thật hay về điều này, chỉ mong chia sẻ với Ngọc một đoạn để em có thể hiểu hơn về mối ràng buộc gia đình mà người Ngọc yêu không dễ dàng dứt bỏ.
“Trong tiếng Việt có chữ tình lại có chữ nghĩa. Chữ nghĩa là chữ rất khó dịch ra tiếng Pháp, tiếng Anh. Chữ tình (amour, love) viết theo chữ Hán, bên trái có bộ tâm tức là trái tim, bên phải có chữ thanh là màu xanh lục. Vậy hóa ra trái tim có màu xanh.
Trái tim màu xanh. Trái tim ban đầu thì màu xanh, sau có thể biến màu thành màu khác, nhưng làm sao để nó đừng thành màu đen. Cái tình lúc ban đầu thì rất bồng bột, nóng bỏng, có tính chất đam mê. Đó là bản chất của tình. Tình yêu bùng lên rất mạnh nhưng nếu được dễ dàng thỏa mãn thì nó chết cũng rất mau. Đam mê như một ngọn lửa lên rất cao, khi tàn lụi cũng rất là mau.
Một cặp vợ chồng ở được với nhau lâu dài, đó không phải là nhờ tình yêu mà nhờ cái thứ hai là nghĩa. Và chính cái nghĩa đó là keo sơn gắn chặt hai người, để hai người có thể sống được lâu dài với nhau. Cho nên phải nuôi cái nghĩa. Người ta không thể sống trăm năm với nhau bằng tình được. Tình là một đam mê (passion), tàn lụi rất mau. Nghĩa là một cái gì bền chặt hơn nhiều. Nghĩa đi đôi với chữ ơn - ơn nghĩa. Ơn đầu tiên mình cảm nhận được của người kia là khi ý thức rằng: Có biết bao nhiêu người, tại sao anh ấy không chọn, mà lại chọn mình? Có biết bao nhiêu người con trai có bằng cấp, có địa vị, tại sao nàng không chọn, mà nàng chọn ta? Đó là cái ơn mà mình ý thức được. Ý thức đó làm mình có thể biết ơn suốt đời.
Hiểu là nền tảng của tình thương. Sống với nhau như thế nào để càng ngày mình càng hiểu được nhau nhiều hơn và để cho người kia càng ngày càng hiểu được mình nhiều hơn. Tình yêu có thể chết nếu mình không biết nuôi dưỡng nó bằng cái hiểu và cái thương. Và khi người kia hiểu mình thì mình biết ơn người đó, biết ơn suốt đời. Chính sự biết ơn đó là chất liệu nuôi dưỡng liên hệ giữa mình và người đó cho đến suốt đời. Đó là nghĩa, không phải là cái bồng bột lúc ban đầu nữa, không phải là ngọn lửa nhất thời nữa.
Ở Việt Nam ngày xưa người ta không nấu cơm bằng gas hay bằng điện mà nấu bằng rơm. Rơm cháy rất mau. Có cách để làm cho rơm cháy chậm lại: mình đặt một nắm rơm vào và lấy cái đũa bếp đè xuống thì nắm rơm sẽ cháy từ từ, được lâu hơn. Ở nhà quê Việt Nam ngày xưa còn nấu bằng trấu. Trấu tức là vỏ lúa. Không có hộp quẹt vì vậy người ta phải nuôi lửa. Nuôi lửa hay nhất là nuôi bằng lửa trấu: mình đổ vào một vài bát trấu, thì trấu cháy ngún rất lâu. Lửa trấu không cháy phừng phừng như lửa rơm mà cháy chầm chậm. Chầm chậm thôi mà cháy cả đêm. Sáng dậy mình khơi ra thì còn lửa trong bếp. Tình là ngọn lửa rơm mau tàn. Còn nghĩa là lửa trấu, cháy suốt đêm.
Lửa rơm cháy mau được ví dụ cho tình yêu. Lửa trấu ngún cháy cả ngày đêm được tượng trưng cho nghĩa. Ân nghĩa là cái phải tiếp nối cái tình. Tình phải được bắt đầu cho khéo để từ từ đưa tới cái nghĩa. Ân nghĩa là cái nuôi dưỡng một cặp vợ chồng cho tới khi đầu bạc răng long. Răng long thì đi làm răng giả, còn đầu bạc thì đi mua thuốc nhuộm. Và nuôi dưỡng nghĩa là nuôi dưỡng thương yêu. Mỗi ngày mình phải làm cho cái tình của mình lớn lên và biến thành nghĩa. Mình phải biết lợi dụng cái ngọn lửa đầu tiên.
Ban đầu mình dúi nắm rơm vô lửa trấu là để cho ngún cháy, khói đi lên, mình thổi phù nhè nhẹ thì lửa bốc lên. Nhưng mình đem lửa đó về nhà không được, nửa đường sẽ tắt. Và vì vậy khi lửa rơm cháy lớn rồi thì mình phải ủ nó vào trong nắm rơm khác cho lửa cháy ngún từ từ mà đem về. Mỗi ngày mình phải xây dựng cái ơn và cái nghĩa. Mỗi lời nói, mỗi cử chỉ săn sóc đều là tạo ra ơn và nghĩa. Chính cái đó nó là keo sơn giúp cho một cặp vợ chồng sống với nhau suốt đời”.
Nói như vậy để Ngọc hiểu rõ hơn ngoài cái tình, không biết đã chết hay vẫn còn, thì người em yêu vẫn không thể dứt bỏ cái nghĩa keo sơn mà vợ chồng họ đã có với nhau để đến với em. Cái nghĩa đó lớn lắm, tình yêu của em không đủ sức mạnh để đốt cháy nó đâu. Vì về bản chất tình yêu của em chỉ là lửa rơm mà thôi, em không có được khoảng thời gian khó khăn, vất vả, hạnh phúc, vui sướng… của một gia đình để biến nó thành ngọn lửa lâu bền của trấu. Mà nếu em cứ cố gắng làm điều đó thì tội lỗi của em lớn lắm, lương tâm em sẽ cắn rứt cả đời.
Cuối cùng, tôi chỉ gọi người đàn ông đó là người Ngọc yêu, tôi sẽ không dùng từ “người yêu Ngọc” vì không ai khác ngoài Ngọc sẽ hiểu tại sao.
Chúc Ngọc vũng tin mà bước khỏi vũng lầy này.
Chị Trang