Cuộc sống dường như không chờ đợi ai, hạnh phúc cũng không đến lần hai bao giờ, mới ngày nào chúng tôi cưới nhau nay đã được 15 tháng 6 ngày, khi yêu và cưới anh chiều chuộng, quan tâm từng cái nhỏ nhặt nhất, giúp vợ cơm nước, giặt giũ mỗi khi đi làm về, luôn xắn tay nấu cơm cùng vợ. Ngày đó cuộc sống tuy không khá giả nhưng rất hạnh phúc. Rồi một ngày Hà Nội mưa gió tôi bắt gặp anh chát sex với chị lớn hơn 10 tuổi, từ đó tôi cảm nhận tình yêu chúng tôi không còn được như trước nữa, tôi nghĩ lỗi do mình khi vợ chồng cưới lâu mà không có mụn con, tôi cảm giác tình yêu anh dành cho tôi dần nguội lạnh.
Vợ chồng tôi từng đi chữa hiếm muộn, kết quả tôi do nội tiết kém, chồng thì hơi yếu chút nhưng uống thuốc sẽ có con. Ngày tháng đó tôi chờ đợi nhưng mãi không có con, chồng tôi tỏ ra chán nản không quan tâm, chia sẻ với tôi như trước. Anh thường xuyện viện cớ về muộn, tính tôi rất đa nghi, đã mất lòng tin một lần thì tôi khó lấy lại sự tin tưởng, nếu nói dối tôi hay phát hiện, chẳng qua lờ đi không biết để cho gia đình yên ấm.
Tôi cũng không lo ngại điều gì, dù khó khăn hay như nào chỉ cần vợ chồng đồng lòng vượt qua, cùng nhau chữa trị chắc ông trời sẽ không phụ tấm lòng của mình. Anh thì không quan tâm đến cảm giác của tôi, cứ làm như tôi là tội đồ, không sinh cho anh, gia đình anh một đứa con là do tôi không biết đẻ ý. Tôi nhiều đêm nằm khóc một mình, những hôm đi khám nhìn cảnh vợ chồng người khác đưa nhau đi và động viên nhau cố gắng, tôi lại thấy chạnh lòng.
Chồng tôi luôn lấy lý do về muộn, hỏi han thì cáu gắt, đi làm về chỉ ôm cái điện thoại nói chuyện với bạn bè, còn kệ tôi lủi thủi một mình làm gì thì làm. Tôi cảm thấy chán nản vì người chồng chung chăn, chung gối lại như vậy sao? Tôi có linh cảm anh đã có người khác. Nhiều khi tôi cố gắng nghĩ, thôi mình đi làm gần 30km đã sao, khó khăn đến mấy, thời gian để chữa chạy bao lâu cũng được, chỉ cần chồng yêu thương, ở bên động viên tôi là đủ.
Chồng tôi nói thẳng quan điểm rằng có thể cùng nhau chạy chữa thêm một, hai năm nữa chứ không thể đợi được bốn, năm chữa trị. Tôi đã lấy ví dụ nhiều cặp vợ chồng lấy nhau bảy, tám năm mới có con, gần đây có anh chị 18 năm mới có con nhưng nhận câu trả lời của anh: "Không phải ai cũng cao thượng như thế được vì anh sống thực tế, nếu không có con thì cố gắng để làm gì’’, nên tìm cho nhau lối đi mới.
Tôi dường nín thở, nước mắt tuôn rơi, không ngờ người chồng mình yêu thương lại nói ra những lời nói đắng cay như vậy. Anh là con một, lại là trưởng một chi nên không thể sống cuộc sống đến đầu bạc bên nhau được mà không có con. Tôi cũng chịu lời ra tiếng vào của mọi người, tôi đau và chán vì mình không thể đem lại hạnh phúc cho gia đình. Anh chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm người chồng, tôi chưa bao giờ biết đến đồng lương của anh, chữa chạy con cái cũng phải có kinh phí nhưng tự tôi đi mà lo, thu xếp, anh nói không có tiền, nếu không chữa thì để tự nhiên một, hai năm nữa không con sẽ chia tay. Mong các anh chị chia sẻ cùng tôi. Chân thành cảm ơn.
Hằng