Tôi và vợ cưới nhau được vỏn vẹn ba tháng. Ngày đầu, tôi tưởng cuộc sống hôn nhân sẽ đầy ắp yêu thương và hạnh phúc, nhưng mọi thứ nhanh chóng thay đổi. Tôi nhút nhát, làm công việc văn phòng bình thường. Còn vợ mạnh mẽ và tự lập, làm quản lý cho công ty truyền thông. Cô ấy học võ từ nhỏ để tự bảo vệ bản thân, nhưng không hề làm nghề võ. Sau ba tháng chung sống, tôi bắt đầu nhận ra vợ không còn như trước. Cô ấy đi công tác liên tục, về nhà chỉ muốn đi chơi với bạn bè. Mỗi tối, thay vì chia sẻ những khoảnh khắc bên nhau, tôi lại ngồi lặng lẽ trong căn nhà vắng vẻ, đợi vợ về từ những buổi tụ tập, ăn uống với bạn bè, hoặc là từ những quán bar cô ấy thích.
Vợ tôi không quan tâm đến chuyện con cái và luôn lảng tránh khi tôi hỏi. Tôi luôn làm việc chăm chỉ, từ sáng đến chiều, rồi về nhà lo cơm nước, giặt giũ, rửa chén, làm mọi việc mà tôi nghĩ là trách nhiệm của người vợ. Còn vợ tôi không bao giờ đụng tay vào việc gì trong nhà. Khi ở nhà, vợ chỉ ngồi chơi điện thoại hoặc nghỉ ngơi, ít khi bận tâm đến tôi, cùng lắm là hỏi vài câu. Điều này khiến tôi cảm thấy mình như người đàn ông vô dụng. Tôi đã làm tất cả những gì có thể để xây dựng tổ ấm nhưng cảm nhận rõ sự thờ ơ, lạnh nhạt từ vợ.
Một buổi tối, sau khi đi nhậu ở quán bar cùng bạn bè, vợ say khướt về và bắt đầu kiếm chuyện với tôi. Cô ấy chê bai tôi không đủ mạnh mẽ, không đủ đàn ông. Khi tôi im lặng không phản ứng, cô ấy tát tôi một cái thật mạnh và nói: "Đàn ông mà như đàn bà, khóc làm cái gì?". Cú tát và những lời nói của vợ khiến tôi đau đớn không chỉ về thể xác mà còn về tinh thần. Tôi chỉ đứng đó, nước mắt rơi mà không thể phản kháng. Tối đó, tôi không thể ngủ được, trằn trọc suy nghĩ về những gì đã xảy ra. Tôi nhận ra vợ thay đổi quá nhiều, không còn là người tôi từng yêu. Cô ấy không còn quan tâm đến tôi, không còn xem tôi ra gì nữa. Tôi không thể tiếp tục sống trong nỗi đau và sự thờ ơ đó.
Sau nhiều đêm suy nghĩ, tôi quyết định ly hôn. Khi tôi nói chuyện với vợ về quyết định này, cô ấy không tỏ ra bất ngờ. Cô ấy thậm chí còn mắng tôi "Muốn thì làm luôn đi" như một cách đuổi khéo tôi. Sau khi ly hôn, tôi theo dõi mạng xã hội của vợ và nhận thấy cô ấy không quen ai mới. Thay vào đó, cô ấy vẫn dành thời gian bên bạn bè, tham gia những buổi tụ tập, ăn uống. Cô ấy không chia sẻ gì về cuộc sống cá nhân, chỉ sống tự do và thoải mái. Có lẽ cô ấy không cần một mối quan hệ gia đình mà chỉ muốn sống cuộc sống không ràng buộc, nơi cô ấy cảm thấy vui vẻ và không phải lo lắng về trách nhiệm. Dù đau lòng, tôi hiểu rằng cả hai cần không gian để tìm lại chính mình. Giờ đây, tôi thấy bình yên hơn khi không còn bị vướng vào những mối quan hệ không mang lại hạnh phúc.
Thái Anh