From: Tran Van Yen
Sent: Tuesday, September 04, 2007 8:30 AM
Subject: cach tot nhat
Chị Lê thân mến!
Đọc thư của chị tôi hơi giật mình, vì là đàn ông nên căn bệnh thích chiếm đoạt luôn thường trực trong tôi. Hiện tượng mà cô sinh viên Lan tố cáo có thể lý giải theo nhiều cách khác nhau.
Nếu cô sinh viên đó là cô gái được giáo dục, thì cô ấy sẽ không nói với chị chuyện đã xảy ra. Lý do rất đơn giản là chồng chị chưa làm gì cô ấy cả. Một vài câu trêu ghẹo tuy không văn minh nhưng cũng không đến nỗi phải lên án như thế.
Có những hoàn cảnh dễ làm người ta không làm chủ được bản thân, ví dụ như trên ốc đảo chỉ có một nam, một nữ chẳng hạn. Hay những trường hợp các bà, các ông du học nước ngoài cặp bồ với nhau. Đó là cuộc sống.
Chị đừng lý tưởng hoá bất kể một cái gì, vì cuộc đời rất phong phú và đáng trân trọng. Rồi có lúc chị sẽ gặp (hoặc đã gặp rồi) một chàng công tử làm chị rung động và nếu trong một hoàn cảnh cho phép, chị sẽ ngả vào vòng tay anh ấy thôi. Điều này cũng có thể tha thứ được.
Do vậy, mọi băn khoăn của chị chẳng đáng để đeo bám chị suốt cả cuộc đời làm gì. Chị hãy lấy sự độ lượng và biết đặt mình vào cuộc sống đời thường để tha thứ và để sống vui, hạnh phúc.
Tôi hay đọc các dòng tâm sự trên VnExpresst về quan hệ vợ chồng, đôi lứa và tôi nhận ra rằng phần lớn đều mang nặng tính ích kỷ và phong kiến. Chúng ta chỉ nghĩ đến bản thân mà không nghĩ đến nhu cầu của người khác. Cần phải có văn hoá gia đình và văn hoá yêu đương.
Vợ hay chồng trong quan hệ xã hội cũng chỉ là hai cá thể tự nguyện chung sống với nhau. Nó không phải là quan hệ chiếm đoạt lẫn nhau, càng không phải là quan hệ sở hữu của nhau.
Chúc chị mọi sự tốt đẹp nhất.