Trước đây, mỗi ngày trôi qua tôi đều sống trong sự nuối tiếc. Dẫu biết rằng thời gian không thể quay lại nhưng vẫn nuối tiếc về một thời tuổi trẻ. Tuy có chút nông nổi nhưng tại thời điểm đó luôn thấy thoải mái, vui vẻ, có bạn bè, gia đình, có một mối tình thật đẹp. Ngày ở công ty cũ, 10 tháng trôi qua trong công việc của tôi cũng khá tốt, có cơ hội gặp nhiều người, giao tiếp tốt hơn, có đồng nghiệp yêu thương. Một môi trường thật tốt cho những cô sinh viên mới ra trường như tôi. Đây cũng là nơi tôi gặp gỡ và quyết định từ bỏ tất cả để theo về làm việc với anh. Vui vẻ không bao lâu thì sóng gió ập đến, cố gắng khuyên anh bao nhiêu cũng không được, mọi thứ đều sụp đổ, anh cũng từ đó đi xuống, tinh thần xấu đi. Tôi thấy vậy nên không thể nào rời xa anh để quay về công việc như trước được, nghĩ mọi cách giúp anh làm lại từ đầu và xem đó như tài sản chung của hai đứa.
Cuộc sống sau khi về chung nhà không như mong đợi, anh bảo: "Em còn ở cái tuổi yêu rạo rực, anh đang trong giai đoạn phải tìm kiếm sự nghiệp. Đàn ông mà, phải lo việc lớn". Đúng vậy, đôi khi tôi buồn nhiều vì anh, vì cuộc sống trong gia đình không êm ấm. Anh hút nhiều thuốc và uống rượu bia, tôi lo cho sức khỏe của anh chứ anh không phải người đàn ông bê tha trong rượu chè sớm tối. Chúng tôi còn chưa thật sự san sẻ cho nhau về mọi mặt trong cuộc sống. Tôi nghĩ, chuyện của tôi là chuyện của chung, tôi luôn nói cho anh về công việc, gia đình và bè bạn. Còn anh ngược lại, chuyện của anh là của anh. Có khi anh buồn, công việc không tốt, căng thẳng ra mặt nhưng không nói gì, điều đó làm cho không khí chùn lại, trong nhà u ám một màu.
Ngày chưa về ở với nhau anh từng nói đôi khi anh hơi ích kỷ và vô tâm, hỏi tôi có chấp nhận được không. Tôi đồng ý, giờ mới hiểu đó là gì. Những ngày đầu hay có chuyện, tôi như một đứa trẻ cáu gắt, trách anh nhiều, giận hờn anh nhưng chưa bao giờ hết yêu anh. Tôi hay gắt gỏng, anh bảo: "Anh không đủ kiên nhẫn và nóng tính, nhưng qua rồi anh vẫn cứ yêu em thôi".
Tôi chọn ở cạnh lúc anh thất bại, anh chọn ly hôn vợ cũ lúc anh chuẩn bị trắng tay. Tôi chọn giúp anh tìm lại tất cả, anh chọn ly hôn để bảo toàn tài sản nhà cửa và ô tô cho vợ với cô con gái nhỏ. Nghe qua có vẻ hơi chua xót nhưng tôi luôn nghĩ rằng đó là trách nhiệm anh dành cho con gái, nếu có cuộc hôn nhân mới sẽ ít thời gian yêu thương con gái hơn. Tôi canh cánh trong lòng nỗi thương yêu, sự quan tâm chu đáo anh dành cho vợ cũ, tôi sẽ chỉ yêu anh mà chẳng có được anh. Nhiều lúc khóc hết nước mắt vì nỗi uất ức về tình yêu của chúng tôi luôn được anh giấu nhẹm trong mắt vợ cũ và con gái. Cả đứa con đầu lòng không giữ được của chúng tôi, tôi đau lòng khôn xiết.
Kết quả của những việc này là trong 4 tháng trời tôi chỉ loay hoay với anh mà không làm được gì, lúc này nghĩ lại giá như tôi trưởng thành hơn thì chúng tôi không phải mất 4 tháng phí hoài. Sau này quyết định đi làm lại là lúc tôi chuyển việc mới với hàng loạt thứ tài chính phải lo, là lúc anh bảo không muốn nói gì vì tôi cũng không giúp được. Mẹ khuyên tôi chuyển về quê làm để chi phí bớt phần nào, với trình độ của tôi về quê làm cũng không thua kém gì. Tôi biết chúng tôi cần nhau nên quyết định không về quê mà sẽ tìm kiếm cho mình một cơ hội mới. Tôi biết thế mạnh của mình nằm ở đâu và sẽ khai thác nó để tìm lại chính bản thân.
Mong một ngày nào đó anh đọc được có thể hiểu tôi yêu anh nhiều, làm tất cả vì anh, vì cuộc sống của gia đình nhỏ này. Mong anh có thể vì tôi mà chấp nhận buông bỏ một số thứ, cùng tôi hòa hợp và chia sẻ ngọt bùi. Tôi đã thay đổi nhiều, kiềm chế cơn giận, không cáu gắt, không can thiệp chuyện gia đình cũ của anh, biết thông cảm nhiều thứ. Liệu rằng anh có muốn giữ gia đình này mà thay đổi một chút vì tôi không?
Điệp
Độc giả gọi điện tâm sự với biên tập viên theo số 0966 581 270. Các chia sẻ của bạn sẽ được đăng tải trên Tâm sự.