From: Quynh Truc
Sent: Sunday, September 28, 2008 10:35 PM
Subject: Kinh gui chuyen muc Tam su
Chào các bạn đang đọc chuyên mục Tâm sự,
Tôi là Trúc Quỳnh, tác giả bài viết: "Tìm một người chồng tốt quá khó" đã đăng trên VnExpress.net.
Sau khi bài viết được đăng, tính đến thời điểm này tôi đã nhận được 407 bức thư phản hồi. Trong đó chỉ có 15 phản hồi từ nam giới (với 8 ý kiến đồng tình), phần còn lại đến từ nữ giới ở khắp các tỉnh thành, cũng như từ châu Á, châu Âu, Mỹ (với 378 ý kiến đồng tình).
Tuy không thể coi là một cuộc điều tra xã hội bởi những con số trên chưa phản ánh hết suy nghĩ của bạn đọc, tuy nhiên tôi cũng có thể rút ra khá nhiều kết luận để trao đổi với các bạn đang theo dõi chuyên mục này.
Điều thú vị nhất là hầu hết email phản đối của các bạn nam đều dùng những từ ngữ "không có trong từ điển", vỗ ngực xưng anh hùng với ngôn từ rất kinh khủng mà tôi không thể viết lên mặt báo được. Họ như muốn chứng minh thêm một lần nữa cái phần "tốt đẹp" của mình. Nếu bạn có nhã ý muốn xem thì email cho tôi, tôi sẽ forward cho các bạn.
Thế nhưng bên cạnh đó cũng có nhiều bạn nam tán thành nhận định của tôi. Thậm chí có bạn phản đối nhưng dùng cách viết lịch sự, thiện chí, gây cảm tình cho người đọc.
Nhiều bạn nam cho rằng vì tôi "sính ngoại" nên quay ra "phỉ báng" cả thế hệ. Đó là cách nói thiếu tính xây dựng. Tôi tuy sống xa xứ, nhưng lúc nào cũng dõi về quê nhà. Chính vì vậy mới xót xa khi chứng kiến nỗi thiệt thòi của nhiều phụ nữ Việt Nam. Có một bạn nam (TP Nam Định) hùng hồn nói: "Ở đây tớ muốn nói đến cái tự trọng của người đàn ông, dù họ chẳng ra gì, nhưng họ hoàn toàn không muốn mang mình ra so sánh với người đàn ông khác, dù biết người đó hơn gấp vạn lần mình". Có lẽ điều đó đúng!
Đôi khi người ta nghĩ rằng một ly bia, một chén rượu, một gái đẹp (ngoài vợ) kề bên mới là bản lĩnh đàn ông. Họ làm, nhưng họ không thích nhìn nhận những việc mình làm bởi chẳng ai lại "vạch áo cho người xem lưng". Đàn ông mạnh mẽ là thế, tự trọng là thế, thừa nhận khác chi "làm xấu mặt" mình!
Tôi luôn tự hào khi giới thiệu mình là người Việt Nam. Nhưng tôi cũng không ngại nhìn nhận ở mình bên cạnh điểm mạnh là những điểm chưa hoàn thiện. Tuy nhiên, hình như nhiều bạn nam thì không dám nhìn vào điểm yếu của chính mình. Đúng như các cụ xưa đúc kết, chúng ta lúc nào cũng sợ nhìn vào sự thật bởi sự thật mất lòng. Chúng ta sợ bị đem ra so sánh vì nó làm tổn thương sự sĩ diện. Đâu phải ai cũng vượt qua được nỗi sợ "thuốc đắng" để mà "giã tật" đâu phải không bạn?
Đàn ông trong trường hợp này cũng vậy. Tôi không hề nói tất cả đàn ông Việt Nam đều không tốt, ở đâu cũng có người này người kia. Thế nhưng đâu phải ai cũng may mắn tìm được người chồng như ý, mà hôn nhân lại là chuyện hệ trọng cả đời người chứ đâu phải món hàng ngoài chợ, xài được thì xài, không được đem đổi trong ngày một ngày hai.
Nếu không dám nhìn nhận, thì đến bao giờ mới sửa chữa? Thật buồn!
Tôi không phủ nhận đàn ông Việt Nam cũng có nhiều tính tốt như một số bạn nêu ra: thân thiện, hiếu khách... Nhưng những điều đó tôi vẫn gặp tại châu Âu hàng ngày, hàng giờ. Tính tôi rất thân thiện nên chỉ trên một chuyến tàu 15 phút đến trường, tôi có thể tíu tít làm quen với 5-6 người bạn mới, từ các cụ già, bạn trẻ đến các em thiếu nhi. Tôi chỉ cần đứng ngơ ngác ngoài phố là đã có người chủ động dừng xe hỏi tôi có bị lạc đường hay cần giúp đỡ.
Những buổi sáng dậy muộn, một tay cầm sandwich, một tay ôm cặp chạy hộc tốc, tôi cũng vẫn không thể không dừng lại nhoẻn miệng cười khi những người công nhân làm đường giơ tay vẫy: "Hej hej, chào buổi sáng". Quả thực, tôi không thể nhớ hết được đã bao nhiêu sự giúp đỡ, bao nhiêu nụ cười, bao nhiêu cái bắt tay ấm áp... của những người Đan Mạch xa lạ dành cho mình từ những ngày đầu bỡ ngỡ ấy.
Các bạn có thích xài các sản phẩm của Microsoft? Các bạn có thích đi xe hơi do ta sản xuất hơn là xe đến từ Đức, Nhật? Tuy so sánh có phần hơi khập khiễng, nhưng xét cho cùng, con người chúng ta cũng là một sản phẩm (cao cấp) của xã hội, được hoàn thiện hoặc méo mó là do tác động của ngoại cảnh cũng như bản lĩnh, ý thức cá nhân. Chúng ta thích dùng nhiều sản phẩm ngoại nhập (mặt hàng điện tử chẳng hạn) bởi đa số chúng công nghệ hơn, hoàn hảo hơn, chứ không phải bởi chúng ta không yêu đất nước mình.
Yêu lắm chứ, quê hương mình, nơi chôn rau cắt rốn của mình mà. Vậy nếu như có những người đàn ông tốt đẹp ở một phương trời nào đó, sao phụ nữ lại không có quyền tìm đến họ? Và các bạn có nghĩ ngược lại rằng thật sự hầu hết phụ nữ chỉ thích kết hôn với những người cùng nền văn hóa, cùng nói một thứ tiếng mẹ đẻ, cùng thích ăn một loại món ăn... giống họ? Phụ nữ sẽ không việc gì nghĩ đến chồng ngoại nếu như những người chồng nội biết tự hoàn thiện mình.
Tất nhiên, cần phải nói thêm ở đây là châu Âu cũng không phải thiên đường để biến mọi thứ thành hoàn hảo. Thực ra, nam nữ phương Tây bình đẳng, tự do, cộng thêm hệ văn hóa, tư tưởng khiến họ làm được nhiều điều rất khác chúng ta.
Trong số các bài phản hồi cho tôi có một bài đáng chú ý. Bạn đó trích đoạn một bài viết về bài phát biểu của bà Hoàng Kim Thanh, Giám đốc Trung tâm Nghiên cứu và ứng dụng Khoa học về Giới - Gia đình - Phụ nữ và vị thành niên (CSAGA), đồng thời là thành viên của DOVIPNET - Mạng lưới phòng chống bạo lực gia đình tại Việt Nam:
Bà Kim Thanh mong muốn Việt Nam sẽ học tập mô hình nhà tạm lánh của Đan Mạch vì: "Ở Đan Mạch chỉ có 5 triệu dân thôi nhưng họ có đến 39 nhà tạm lánh. Mỗi năm, họ có 2.000-3.000 người viết đơn xin vào nhà tạm lánh này". Trước tiên, tôi hiểu ý kiến tác giả bức thư khi trích đoạn bài báo này, ý muốn nói đàn ông Đan Mạch tốt thế thì sao nhiều phụ nữ chạy trốn vào nhà tạm lánh phải không?
Nếu tìm hiểu, các bạn có thể thấy một số điểm chính như sau:
1. Dân số Đan Mạch hiện nay là 5,5 triệu. Số người nước ngoài nhập cư vào Đan Mạch là 8%, tương đương 440.000 người. Trong đó người Hồi giáo (phần lớn đến từ các nước Trung Đông) chiếm 5% dân số, tức khoảng 275.000 người. Tuy nhiên, con số trên không bao gồm con cái của các cặp vợ chồng nhập cư được sinh ra tại Đan Mạch (do việc chống phân biệt sắc tộc cũng như quyền bình đẳng tại Đan Mạch). Điều đó có nghĩa là trẻ em sinh ra tại Đan Mạch dù của các cặp vợ chồng ngoại quốc không thuộc nhóm người nước ngoài định cư tại Đan Mạch trong các bảng số liệu thống kê.
2. Số người nước ngoài nộp đơn vào các nhà tạm lánh chiếm 50%, trong đó hầu hết là các phụ nữ Hồi giáo (phần lớn người Hồi giáo tại Đan Mạch kết hôn với người cùng tôn giáo, trong đó có nhiều cuộc hôn nhân mang tính chất ép buộc). Theo kinh Koran, một người đàn ông có thể có 4 vợ và vợ phải tuyệt đối phục tùng chồng. Phần còn lại bao gồm trẻ em (thông thường đi cùng mẹ vào nhà tạm lánh), thế hệ thứ 2, 3, 4, 5 v.v... của những người nhập cư (cũng đa số là người Hồi giáo) và người Đan Mạch. Lưu ý, mô hình nhà tạm lánh tại Đan Mạch không chỉ dành riêng cho phụ nữ, mà còn dành cho trẻ em.
3. Thông thường phụ nữ khi vào nhà tạm lánh thường dẫn theo trẻ em đi cùng và do đó làm tăng số lượng (trẻ em trung bình chiếm tới 49% tổng số người đệ đơn xin vào nhà tạm lánh theo thống kê). Tức là trung bình cứ 1 phụ nữ dẫn theo 1 trẻ em. Ví dụ năm 2005 có 1.811 phụ nữ (50.5%) và 1.778 trẻ em (49.5%). Lưu ý ở đây là trẻ em không được gộp vào nhóm người nước ngoài nhập cư như tôi đã nhắc đến ở trên nên họ phải tính riêng.
Như vậy, từ điểm (1), (2), (3), ta thấy:
- 50% những người nộp đơn xin vào nhà tạm lánh là người nhập cư mà đa phần là các bà vợ đến từ những cặp gia đình Hồi giáo.
- 49% còn lại là trẻ em (thông thường đi cùng mẹ).
- Chỉ còn 1% còn lại dành cho người Đan Mạch, cộng thêm thế hệ thứ 2, 3, 4, 5 v.v... của những người nhập cư. Con số 1% này nếu các bạn tính ra chỉ là khoảng 20 đến 30 người mỗi năm mà thôi (tỷ lệ 0.0003% trên tổng số dân cả nước).
Chính vì thế, nên việc bạo hành ở Đan Mạch, nếu theo con số thống kê ở trên, gần như 99% là xảy ra giữa các gia đình có nguồn gốc nhập cư. Tuy con số chỉ là con số, không hoàn toàn phản ánh chính xác, nhưng cũng đủ để nói lên phần nào. Tôi không nói bạo hành không xảy ra giữa những cặp vợ chồng Đan Mạch, nhưng chắc chắn là một con số cực kỳ nhỏ, đặc biệt là tỷ lệ theo số dân.
Tôi rất đề cao sáng kiến này của Đan Mạch. Với chế độ phúc lợi cao, mô hình nhà tạm lánh thể hiện sự quan tâm sâu sắc đối với cộng đồng. Không hiểu các bạn có đặt ngược câu hỏi nếu mô hình nhà tạm trú này xuất hiện tại Việt Nam thì sẽ có bao nhiêu người xin tá túc? Tôi dám chắc là nhiều lắm đấy. Tôi mong ước đất nước chúng ta cũng sẽ sớm thực hiện mô hình này, nhằm bảo vệ quyền lợi cho phái yếu.
Còn có bạn trích dẫn một bài báo nói rằng tỷ lệ ly dị ở Đan Mạch nằm vào top cao nhất thế giới: 44.8%. Và so sánh với tỷ lệ rất nhỏ ở Việt Nam: 4.8%. Sao các bạn không đặt câu hỏi vì sao lại như thế?
Ngược thời gian trở về mấy chục năm trước, thời ông bà chúng ta, các bạn có nghe nói về chuyện ông bà ta ly dị bao giờ không? Không! Vậy chẳng lẽ các bạn nghĩ họ không chia tay bởi tất cả đều hạnh phúc?
Chúng ta đã phân tích điều này rất nhiều lần trên mặt báo, tuy nhiên có lẽ nhiều bạn đã quên mất. Nguyên nhân bởi thời điểm ấy, chuyện ly dị là một khái niệm xa lạ, nhất là khi phụ nữ luôn được chính mẹ mình, cô dì mình nhắc nhở cách làm dâu hiền, làm vợ đảm. Họ phải luôn nhẫn nhịn, một mực vâng lời, nâng khăn sửa túi cho chồng:
"Chồng giận thì vợ bớt lời
Cơm sôi nhỏ lửa có đời nào khê".
Và họ coi việc chồng "dạy" vợ là hiển nhiên:
"Dạy con từ thuở còn thơ
Dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về".
Mà chắc gì các ông chồng vừa sinh ra đã có quyền dạy vợ ấy có đủ tài, đủ khôn hơn vợ mình nhỉ?
Rồi thì ngay trên diễn đàn đây thôi, và nhiều chị gửi thư cho mình tâm sự cũng vậy. Dẫu bị chồng hành hạ, phản bội, ruồng rẫy, họ vẫn lo sợ không dám ly hôn. Một số vì hy vọng chồng sẽ thay đổi, một số muốn cho con cái đủ mẹ đủ cha, một số lo sợ hàng xóm láng giềng, họ hàng nhìn vào, một số thấy lớn tuổi nên chấp nhận an phận chịu đựng nhằm tránh cho con cái tổn thương hoặc mang tiếng này nọ. Lại có một số khác sợ không có đủ điều kiện kinh tế để nuôi con... Các bạn thử nghĩ xem, với những phụ nữ mà kinh tế hoàn toàn phụ thuộc vào chồng, hoặc thu nhập bản thân quá thấp, bài toán nuôi con sau khi ly hôn sẽ giải quyết ra sao?
Ngược lại, phụ nữ ở Đan Mạch nói riêng và châu Âu nói chung thì không như vậy. Quyền bình đẳng đã tiến một bước rất dài, vị trí của phụ nữ trong xã hội vô cùng to lớn. Hơn nữa, với một đất nước có chế độ phúc lợi cao hàng đầu thế giới như Đan Mạch, chuyện nuôi con không còn là vấn đề riêng của mỗi gia đình, mà đã thành vấn đề chung của toàn xã hội. Không chỉ học tập miễn phí, trẻ em thậm chí còn được nhà nước "trả lương" cho việc đến trường.
Tất nhiên không thể so sánh một quốc gia với cơ sở hạ tầng, vật chất và phúc lợi xã hội hàng đầu thế giới như Đan Mạch với nước Việt Nam ta còn đang trong giai đoạn vươn mình. Tuy nhiên, điều tôi muốn chỉ ra ở đây là không thể lấy tỷ lệ ly hôn làm thước đo hạnh phúc. Các bạn có đọc báo, liên tiếp nhiều năm liền theo thống kê của rất nhiều cơ quan như: Quỹ khoa học quốc gia Mỹ, Đại học Leicester (Anh Quốc) và Đại học Michigan (Mỹ), Đan Mạch luôn là nước xếp vị trí số 1 thế giới về hạnh phúc?
Nguyên nhân dẫn đến ly hôn thì có hàng trăm hàng ngàn (bạo hành, ngoại tình, tài chính, tâm lý...). Tuy nhiên, nếu các bạn đọc báo thì sẽ thấy các nhà nghiên cứu chỉ ra nguyên nhân lớn nhất (tới hơn 90%) là vấn đề hòa hợp tình dục. Tôi nghĩ các bạn đã lập gia đình rồi sẽ đồng ý với tôi rằng rất hiếm các cặp vợ chồng có đời sống tình dục viên mãn lại nghĩ đến chuyện chia tay. Do đó, một đất nước nhỏ bé như Đan Mạch chắc chắn không nằm ngoài quy luật chung này.
Có bạn nói tôi đề cao Tây phương quá, làm như vậy sẽ khiến các cô gái Việt ra nước ngoài tìm chồng hết. Điều đó sai! Tôi không cổ xúy cho ai cả. Đâu phải đàn ông nước ngoài chỗ nào cũng tốt. Đàn ông từ châu Á như Nhật, Trung Quốc cho đến các nước châu Âu như Nga, Belarus, Ba Lan... đều có tửu lượng cao ngất ngưởng, uống bia rượu như uống nước lã. Họ cũng mang đầy đủ các thói hư tật xấu trên đời. Hơn nữa, quan trọng nhất của hôn nhân là tình cảm đến từ hai phía. Tôi hy vọng các bạn nữ chúng ta đủ sáng suốt để nhìn nhận và chọn lựa một người bạn đời cho chính mình.
Nhân đây, tôi xin gửi lời cám ơn chân thành đến các bạn đã gửi phản hồi đến địa chỉ email của tôi. Tôi trân trọng ý kiến của các bạn. Tuy nhiên, tôi muốn nhắn gửi tới những người đàn ông tự nhận mình là tử tế, nhưng lại viết thư một cách khiếm nhã hãy nhìn lại bản thân mình. Điều quan trọng của phản biện là dùng luận điểm một cách lịch sự và văn hóa, các bạn nhé.
Một lần nữa, cám ơn các bạn đã dành thời gian chia sẻ. Thời gian có hạn, tôi chưa thể trả lời hết thư bạn đọc gửi đến. Tôi sẽ cố gắng hồi đáp các bạn sớm nhất có thể.
Thân ái,
Trúc Quỳnh